Thậm chí anh còn ăn mặc rất giản dị dù anh là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn.
Hôm rồi, đọc được ý kiến tranh luận trái chiều của rất nhiều các độc giả trên Eva về chuyện đàn ông đi xe xấu, xe đẹp. Người thì nói rằng, đi xe xấu thì vợ ngại với bạn bè. Người thì tự ca thán mình có thừa tiền mua SH nhưng không muốn đi, còn có người thì lại bị người yêu bỏ vì đi xe 82 cũ kĩ, không chịu thay.
Chị em ạ, tôi thì tôi thấy thế này, xấu đẹp hay không là ở tính người. Đi cái xe lỗi mốt hay cái xe hiện đại không thể giúp bạn nhận ra người ta giàu có hay không? Nhưng tôi thiết nghĩ, các bạn quan tâm tới sự giàu có của họ làm gì, hay là các bạn có ý chài mồi, moi tiền, hay là cứ 'thấy người sang bắt quàng làm họ?'. Tôi thì tôi không thế đâu nhé, người đi SH chưa chắc đã sang, mà người đi xe 82 thì không hẳn là họ đã nghèo hơn người SH, họ có thể có cả ô tô, có cả xế xịn ấy chứ, nhưng cần gì đâu.
Chỉ là, làm sao bạn đi một cái xe mà không gây khổ cho bản thân bạn. Chẳng hạn, không đi xe không nổ được, phải đạp nổ thì quá khổ. Không đi xe khói bay mù mịt vì ống xả quá cũ, sẽ ảnh hưởng tới người xung quanh, đừng ngồi cái xe mà phanh không có, sẽ nguy hiểm cho tính mạng của bạn. Còn chuyện xe đời cũ hay đời mới, có liên quan gì tới người đi đường nhỉ.
Gia đình tôi giàu nhưng chúng tôi hết sức giản dị (ảnh minh họa)
Các bạn hay thật, thời nay, SH không còn là mốt, mà cái xe 82 cũ ấy là mốt đấy. Các bạn chẳng bắt kịp tính thời sự gì, người ta còn chế đủ kiểu cho con xe 82 này thành kiểu model này nọ, theo sở thích của người ta để có cá tính riêng trên đường. Không thế mà mấy cái xe vespa cổ ngày trước, đua nhau được các anh trai sành điệu sơn gò lại, 'tô son đánh phấn' cho nó được hiện đại hơn sao. Tôi thấy các bạn thiển cận quá.
Nói thì các bạn bảo tôi khoe mẽ, tôi cũng chẳng muốn kể ra đây làm gì, nhưng chồng tôi á, nhìn anh ấy giống một tay nhà quê lên tỉnh hơn là giống một ông trưởng phòng kinh doanh, có nhà lầu, xe hơi. Lúc nào anh cũng đi con xe 82, từ cái thời anh còn là một tay nhân viên quèn. Mặc dù trong gara nhà, anh có xe hơi tiền tỉ, anh cũng chẳng muốn đi.
Anh nói, cái xe 82 này là kỉ niệm của anh, nhờ có nó cùng anh vượt qua khó khăn thử thách nên anh mới có được ngày hôm nay. Sắm xe hơi rồi nhưng không thể 'có mới nới cũ', anh muốn giữ gìn nó như người thân của mình. Sau này, nhiều người thích đi xe 82 cho mốt, đòi anh bán nhưng anh nhất định không chịu, bảo để đi bên mình.
Tôi nói thế không phải tự khen chồng mình, chỉ là nói để chị em hiểu, 'chiếc áo không làm nên thầy tu' cũng giống như cái xe không làm nên nhân cách con người bạn.
(ảnh minh họa)
Chỉ khi nào trời mưa anh mới đi ô tô hoặc chở vợ con đi đâu đó, tiện thì đi ô tô. Anh không muốn khoe mẽ, không muốn phô trương và cũng tránh ánh mắt nhìn ngó của mọi người. Sợ người ta lại xì xào anh khoe của. Anh có khi nói đùa với tôi: "Sau này anh lên chức dám đốc thì mới lại xe hơi, giờ trưởng phòng chẳng lái". Đó, vì là anh không thích phô trương mà thôi, chẳng giống như mấy ông trưởng phòng ở các công ty khác, có tí chức quyền mà có cả tài xế riêng.
Tôi nói thế không phải tự khen chồng mình, chỉ là nói để chị em hiểu, 'chiếc áo không làm nên thầy tu' cũng giống như cái xe không làm nên nhân cách con người bạn. Bạn cần chỉn chu hơn trong cách suy nghĩ của mình, nghiêm chỉnh một lần nghĩ về cách suy nghĩ của bạn nếu như thấy ai đó đi xe xấu mà bạn lập tức cho rằng họ nghèo hèn. Của cải có được không nhất thiết phải phô ra. Cám ơn các bạn đã lắng nghe tôi...
No comments:
Post a Comment