Tuesday, October 8, 2013

Gã "chồng" tồi tệ

Tôi càng chẳng tin trên đời có kẻ mất hết nhân tính như gã đàn ông tồi tệ đang đóng vai "chồng" tôi lúc này, sẵn sàng đe dọa giày vò không thương tiếc một bà bầu đã tin tưởng nhờ mình giúp đỡ.

Ba của con tôi vẫn thản nhiên, vô tư, hầu như chẳng mảy may bận tâm về việc mình sắp có thêm một đứa con. Nói "có thêm" là bởi, anh đã đủ đầy hai đứa con với vợ anh rồi.

Tôi hụt hẫng, choáng váng sau khi báo tin cho anh và nhận được thái độ nghi hoặc. Những cuộc gọi và tin nhắn thưa dần rồi tắt hẳn. Tôi chủ động liên lạc, bức xúc muốn anh nói chuyện rõ ràng, trả lời cho tôi biết, tôi đã làm gì sai để anh không vừa ý... nhưng đáp lại chỉ là sự hờ hững đối phó. Tâm trạng của phụ nữ mang thai nhiều mỏi mệt, tôi đành buông tay, tập trung lo cho đứa trẻ đáng thương trong bụng mình.

Tôi không trách hận anh, càng chưa từng có lúc nào manh nha ý nghĩ sẽ "quậy cho nát nhà", cụm từ mà nhiều người khi biết chuyện đã buột miệng thốt lên như vậy.


Ảnh minh họa.

Chuyện cặp bồ với một người đàn ông đã có gia đình, mang thai rồi bị bỏ rơi chắc chẳng mới mẻ gì, nó quen thuộc và tầm thường đến độ, ở một nơi cuộc sống khá khắc nghiệt như Hà Nội, chả ai thèm chê bai rủa sả người phụ nữ hư hỏng như tôi.

Nhưng tôi cũng không đủ can đảm để đạp lên điều tiếng xã hội, nhất là sẽ phải vác cái bụng mỗi ngày một to hơn về quê thăm gia đình. Ở một tỉnh nhỏ Bắc bộ như quê tôi, việc một đứa con gái không chồng mà chửa vẫn đủ để thiên hạ ghi nhớ và xì xầm trong nhiều năm. Với sự gợi ý của một anh bạn vốn là người quen chung của cả anh và tôi, tôi và anh ấy đã về quê làm vài mâm cơm ra mắt gia đình. Không cần hôn thú, chỉ là để tôi có thể hợp thức hóa cái thai trong bụng. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của người bạn tốt đã không quản phiền hà giúp mình một việc ít ai dám vơ vào. Thế nhưng, ở đời quả không ai học được chữ ngờ...

Sau cái đám cưới giả kia, tôi và "chồng" trở lại Hà Nội tiếp tục làm việc. Tôi vốn là thợ may và bán quần áo tại căn nhà thuê, cuộc sống cũng chỉ ở mức đắp đổi qua ngày. "Chồng" tôi ngày càng hay lui tới, rồi cũng đến lúc lộ bộ mặt thật của mình. Hắn ta đòi hỏi tôi phải đáp ứng bổn phận của một người vợ. Tôi từ chối thì "chồng" hăm dọa sẽ tung hê mọi chuyện ở quê ra. Bụng mang dạ chửa, không người nương tựa, sợ hãi cùng đường, tôi trở thành nô lệ tình dục cho người đàn ông mà mình cứ ngỡ là ân nhân...

Tôi gắng gượng sống, dành dụm chuẩn bị đón đứa con sắp chào đời. Những giọt nước mắt tủi hận của tôi vẫn đều đặn rơi xuống, trách người nhẫn tâm chà đạp lên cuộc đời một người đàn bà ngay lúc thân cô thế cô nhất.

Tôi không thể mang tiếng bị chồng bỏ ngay sau đám cưới, cả viễn cảnh bị cha mẹ họ hàng từ mặt vì dám lừa dối cũng làm tôi tuyệt vọng vì sợ hãi. Rồi sẽ ra sao khi sự thật bị phơi bày, cha của con tôi chắc chắn sẽ bị liên lụy. Tôi tưởng tượng đến cảnh bị đánh ghen vào lúc này, quả là không dám nghĩ thêm gì nữa. Nhiều đêm, tôi cứ băn khoăn chẳng hiểu, vì sao một người đàn ông có học thức, có những ngày tháng yêu thương mặn nồng với mình lại có thể dửng dưng quay lưng như thế? Anh đã và đang làm cha, có khi nào anh chạnh thương đứa con bị chối bỏ từ lúc mới tượng hình hay không?

Tôi đang sống những ngày tận cùng nghiệt ngã và nhơ nhuốc. Ngày mai thế nào, tôi thật sự không dám hình dung...

Tình dục trong ngày 'đèn đỏ'

Quan hệ tình dục khi người phụ nữ đang trong thời kỳ "đèn đỏ" không hẳn là một điều tồi tệ, ngược lại còn khá thú vị.

Các bạn gái lần đầu có kinh nguyệt thường cảm thấy bối rối, thậm chí xấu hổ khi có người đề cập đến vấn đề nhạy cảm này. Còn đối với phụ nữ đã có gia đình thì cứ đến chu kỳ là mọi hoạt động liên quan đến chuyện chăn gối đều phải tạm ngưng.

Trái ngược với sự căng thẳng của phải đẹp trong " ngày đèn đỏ ", cánh đàn ông dường như chẳng mấy e ngại về việc gần gũi trong những ngày ấy. Theo một khảo sát trên trang Menshealth.com, chính phụ nữ mới là người bế cung tỏa cảng trong suốt những giai đoạn nhạy cảm này chứ không phải đàn ông. Hơn ba phần tư số đàn ông được khảo sát cho biết họ vẫn rất sẵn sàng cho chuyện chăn gối ngay cả khi biết bạn tình đang trong chu kỳ kinh nguyệt.

"Yêu" trong những ngày đèn đỏ cũng khá thú vị nếu bạn biết cách. Ảnh: womenshealthmag

Theo bác sĩ Sara Gottfried, tác giả của cuốn The Hormone Cure,lượng hormone sinh dục nữ sẽ chỉ bị giảm trong ngày đầu của chu kỳ, còn những ngày tiếp theo, lượng nội tiết tố này tăng mạnh và giúp phụ nữ dễ dàng lên đỉnh hơn.

Gottfried còn cho biết, "Đối với một số phụ nữ, cảm giác hồi hộp khi làm điều gì bị cho là cấm kỵ hoặc trái với lẽ thường sẽ giúp họ hưng phấn và kích thích hơn nhiều". Hay nói theo một cách khác, sex khi bạn đang trong thời kỳ "đèn đỏ" có thể rất nóng bỏng và thú vị. Nếu có thể bỏ qua tất cả những ngại ngùng, e thẹn thì có thể chính chị em cũng thích điều đó.

Còn theo chuyên gia tình dục học Amny Levine, cho dù phải chịu đựng khó chịu trong những ngày ẩm ướt ấy (ví dụ đau bụng, nhức đầu, thậm chí là tiêu chảy), vẫn có rất nhiều phụ nữ muốn nếm thử cảm giác mới lạ khi quan hệ trong những ngày ấy. Nếu vậy bạn cần nắm rõ được các ngày trong chu kỳ của mình, Amy khuyên.

Cụ thể trong 1 hoặc 2 ngày đầu, có thể bạn sẽ bị những cơn đau quấy rầy và thực sự chỉ muốn yên tĩnh một mình. Tuy nhiên, tình trạng này sẽ chấm dứt vào những ngày kế tiếp và rất thuận lợi cho việc gần gũi với bạn đời. "Khi đó tình trạng ẩm ướt lại là điều kiện lý tưởng cho việc quan hệ, vì máu lúc này sẽ đóng vai trò như một chất bôi trơn tự nhiên. Và dĩ nhiên, không có cách nào làm dịu đi những cơn đau hành kinh tốt cho bằng việc đạt được khoái cảm", chuyên gia nói.

Vì vậy, nếu bạn thực sự muốn trải nghiệm qua kinh nghiệm thú vị ấy thì có thể bỏ túi một vài bí kíp mà Levin đưa ra như sau:

- Trước khi quan hệ hãy trải một chiếc khăn màu tối lên giường.

- Sử dụng bao cao su để chỗ máu dính vào "cậu nhỏ" của anh ấy có thể dễ dàng làm sạch.

- Đặt một chiếc khăn sạch và được thấm nước ấm gần giường.

- Cố gắng "yêu" với nhiều tư thế khác nhau. Nằm sấp hoặc nghiêng sẽ dễ chịu hơn nằm ngửa.

Một nguyên tắc tối quan trọng là "vui vẻ nhưng phải an toàn". Cuộc khảo sát trên trang Menshealth còn chỉ ra 44% cánh đàn ông cho rằng quan hệ trong "ngày đèn đỏ" là cơ hội khá tốt để bỏ qua việc sử dụng bao cao su.

Tuy nhiên, Gottfried cảnh báo, phụ nữ vẫn có khả năng mang thai, thậm chí là vào những ngày chu kỳ và cả hai vẫn có nguy cơ truyền hoặc nhận những bệnh lây qua đường tình dục như HIV hay viêm gan. Nói tóm lại, cho dù là thời điểm nào trong tháng, bao cao su vẫn là biện pháp an toàn bạn cần tuân thủ.

Bị tình cũ hại đời vì thiếu quyết liệt

Gần đây, một câu chuyện cảnh giác dành cho các bạn nữ khi rơi vào trường hợp bị bạn trai cũ lừa vào nhà nghỉ gây khá nhiều tranh cãi.

"Năm 2012 Cường quen với Quỳnh khi cô gái này làm thêm ở một quán cơm rồi hai người yêu nhau. Đến đầu năm nay, Quỳnh chủ động nói lời chia tay nhưng Cường không chấp nhận, cố níu kéo tình cảm. Quỳnh đã thay số điện thoại để Cường không còn liên lạc được.

Trưa hôm sau, Cường chặn Quỳnh trên đường cô gái đến quán cơm làm việc. Gã yêu cầu cô lên xe máy nhưng không được, liền lấy điện thoại của nữ sinh này. Khoảng 14h cùng ngày, Cường đề nghị cô ra một quán ăn để trả lại điện thoại và nói chuyện.


Cô gái không có biện pháp chống trả dù đã bị hại nhiều lần (Ảnh minh họa)

Gã chở cô đi loanh quanh trên quốc lộ 5 rồi đưa thẳng vào nhà nghỉ ở Dương Xá, Gia Lâm. Tại đây, mặc cho nạn nhân khóc, van xin, Cường đã cưỡng bức Quỳnh. Đêm cùng ngày, sau khi ăn tối về, gã tiếp tục giở trò đồi bại với nạn nhân rồi mới cho về.

Lần khác, Cường tìm đến nhà trọ của bạn gái cũ nhằm mục đích đưa nạn nhân đi tìm chỗ để giao cấu. Cô gái đóng cửa phòng, mặc đối tượng đứng ngoài chửi bới, đe đọa. Vài ngày sau đó, Cường "mai phục" ở chỗ trọ của Quỳnh, đe dọa, đưa cô gái vào nhà nghỉ. Do thấy cô gái khóc, chủ nhà nghỉ đã không cho thuê phòng. Sau đó, Cường đèo nạn nhân về nhà, xé quần áo, ép quan hệ tình dục nhưng bố mẹ anh ta đã can thiệp".

Bị tình cũ hại đời vì thiếu quyết liệt

Luôn có thái độ dứt khoát trong các mối quan hệ

Dù trong câu chuyện trên, bạn nữ là nạn nhân nhưng lại không nhận được sự cảm thông của dư luận. Nhiều ý kiến cho rằng: "Cô gái này 20 tuổi chứ có phải ít ỏi gì đâu, phải có ý thức bảo vệ bản thân chứ. Bị người yêu cưỡng bức nhiều lần mà vẫn leo lên xe để chở đi vòng vòng như vậy!"

Một ý kiến khác cho rằng "Có vài đoạn thật sự mình không hiểu. Tại sao lại chở cô ấy đi được nếu cô ấy không muốn hoặc phản kháng quyết liệt. Phải chăng là cô ấy cũng có chút gì đó đồng tình ở đây. Chứ nếu la hét, chống trả quyết liệt thì tên kia đừng hòng mà chở đi, hẹn gặp, rồi chở vào nhà nghỉ không được lại chở đi lòng vòng,rồi về nhà như thế".

Hầu hết các ý kiến đều xoay quanh thắc mắc trên, khi nạn nhân đã hai mươi tuổi và có khả năng phòng vệ, nhưng lại để một chuyện như vậy xảy ra hết lần này đến lần khác một cách dễ dàng.

Tuy nhiên, cũng có một vài người phản bác: "Mọi người không ở trong hoàn cảnh của người ta thì làm sao mà biết rõ sự tình như thế nào. Có thể cô ấy bị đe dọa như dọa giết, dọa tung ảnh nóng, dọa lộ một bí mật nào đó,... nên mới như vậy. Dù sao cô ấy cũng là nạn nhân, cần phải được thông cảm chứ?"

Giải Nobel y học 2013

Giải Nobel y học năm 2013 đã vinh danh ba nhà khoa học là James E. Rothman, Randy W. Schekman và Thomas C. Südhof cho những khám phá về cơ chế điều hòa hệ thống vận chuyển trong tế bào.

Ba nhà khoa học đoạt giải Nobel năm nay đã giải mã được những bí ẩn về cách thức các tế bào tổ chức hệ thống vận chuyển của mình.

Mỗi tế bào trong cơ thể chúng ta có thể được ví như một nhà máy sản xuất và xuất khẩu "hàng hóa" là những phân tử. Ví dụ insulin - một hoóc-môn mà nếu thiếu sẽ gây ra bệnh tiểu đường - được sản xuất và giải phóng vào máu, và các tín hiệu hóa học có tên là các chất dẫn truyền thần kinh được gửi từ tế bào thần kinh này tới tế bào thần kinh khác. Những phân tử này được đóng gói thành những "túi" nhỏ và được vận chuyển trong tế bào. Các nhà khoa học đã tìm ra những nguyên tắc phân tử điều khiển cơ chế phân phối "hàng hóa" tới đúng chỗ và đúng lúc trong tế bào.

Cũng giống như một bến cảng lớn và đông đúc, phải có nhiều hệ thống để đảm bảo "hàng hóa" được vận chuyển tới đúng lúc và đúng chỗ. Tế bào, với những thành phần khác nhau gọi là các bào quan, đối mặt với một vấn đề giống nhau: Tế bào sản xuất các các phân tử như nội tiết tố, chất dẫn truyền thần kinh, cytokin và các enzym và những "hàng hóa" này phải được đưa tới các nơi khác bên trong tế bào, hoặc "xuất khẩu" ra ngoài tế bào vào đúng thời điểm thích hợp. Thời gian và địa điểm là yếu tố quyết định tất cả. Những "túi" tí hon giống như những bong bóng nhỏ, có màng bao quanh, như những con thoi vận chuyển "hàng hóa" qua lại giữa các bào quan hoặc hợp nhất với màng ngoài của tế bào và giải phóng "hàng hóa" ra ngoài tế bào. Điều này rất quan trọng vì nó sẽ kích hoạt hoạt động của thần kinh trong trường hợp "hàng hóa" là chất dẫn truyền thần kinh, hoặc điều khiển hoạt động chuyển hóa các chất trong trường hợp "hàng hóa" là các hormon. Thế nhưng làm thế nào mà những "túi hàng" này biết được là chúng phải đến đâu và vào lúc nào để phân phối "hàng"?

Randy Schekman, nhà khoa học Mỹ sinh năm 1948 ở St Paul, Minnesota, hiện là giáo sư Khoa Sinh học phân tử và tế bào, Trường Đại học California và là nhà nghiên cứu tại Viện Y học Howard Hughes, đã tìm ra một bộ các gen cần thiết cho việc vận chuyển các "túi hàng".

James Rothman, sinh năm 1950 tại Haverhill, Massachusetts, hiện là Giáo sư Trưởng khoa Sinh học tế bào, Trường Đại học Yale, Mỹ, đã khám phá ra hệ thống protein cho phép các "túi hàng" hợp nhất với đích đến để chuyển giao hàng hóa.

Còn Thomas Südhof thì phát hiện được cơ chế mà nhờ đó các tín hiệu hướng dẫn cho các "túi hàng" giải phóng "hàng hóa" của mình với sự chính xác tuyệt đối. Ông sinh năm 1955 ở Göttingen, Đức và hiện là Giáo sư Phân tử và Sinh lý tế bào tại Trường Đại học Stanford, Mỹ.

Công trình nghiên cứu của các nhà khoa học đoạt giải Nobel năm nay đã làm sáng tỏ một quá trình cơ bản trong sinh lý học tế bào. Những khám phá này có tác động rất lớn đến hiểu biết của chúng ta về cách thức mà "hàng hóa" do tế bào sản xuất ra được vận chuyển kịp thời và chính xác ở trong và ngoài tế bào. Thiếu đi sự tổ chức cực kỳ chính xác này, hoạt động của tế bào sẽ rơi vào hỗn loạn hậu quả là nhiều bệnh sẽ xảy ra, bao gồm các rối loạn thần kinh, miễn dịch và bệnh tiểu đường.

Chăm sóc trẻ: không nên lạm dụng khăn ướt

Hiện nay, nhiều bà mẹ ở thành thị đã coi khăn giấy như vật bất ly thân trong quá trình chăm sóc con cái. Họ coi đó là cách chăm sóc văn minh, hiện đại, tiết kiệm thời gian và thay thế hoàn toàn cho việc dùng khăn tay, nhưng điều này có thật sự tốt?

ảnh minh họa

Trên thị trường hiện bày bán rất nhiều sản phẩm khăn ướt từ cao cấp đến bình dân. Đây là những sản phẩm được nhiều người lựa chọn để làm sạch da cho gia đình, đặc biệt là trẻ nhỏ. Với thông điệp quảng cáo tiện lợi, diệt khuẩn và tuyệt đối an toàn cho da đã được nhiều gia đình thay thế hẳn cho việc dùng khăn tay.

Trái với niềm tin tuyệt đối của người tiêu dùng nhiều chuyên gia trong ngành hóa học lại tỏ ra khá dè dặt khi nhận định về mức độ an toàn của sản phẩm khăn ướt.

Theo Tiến sĩ Nguyễn Thế Hữu, Khoa Hóa học, Đại học Công nghiệp Hà Nội, nếu các loại khăn này sau khi được tẩy rửa và giặt mà loại bỏ được hết các thành phần chất tẩy rửa thì không sao, nhưng khi còn lẫn thì rất nguy hiểm, vì da của chúng ta rất mẫn cảm. Bên cạnh đó, nếu dùng những khăn ướt lẫn hóa chất lau miệng rất có thể hóa chất sẽ đi vào cơ thể qua đường tiêu hóa, ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bên cạnh đó, không thể không kể đến một thực tế là trên thị trường các sản phẩm khăn ướt được bày bán hết sức đa dạng về chủng loại, mẫu mã, trong số này có không ít những sản phẩm có xuất xứ không rõ ràng. Và theo ghi nhận tại các bệnh viện da liễu đã có không ít trẻ bị nổi mẩn ở "vùng kín", thậm chí dị ứng khắp người khi sử dụng khăn ướt.

Vì vậy, theo nhận định của các chuyên gia không nên lạm dụng các sản phẩm khăn ướt mà chỉ nên sử dụng trong những trường hợp không thể dùng khăn khô để làm sạch.

"Chết ngất" vì phát hiện bí mật động trời của chồng sắp cưới

Cô đau đớn nhận ra rằng, tất cả những gì mà người chồng sắp cưới làm từ trước đến giờ đều là trò lừa gạt, dối trá. Cho đến giờ, sau 6 tháng quyết định hủy hôn trước khi đám cưới diễn ra vài ngày, Hà (Hưng Yên) vẫn khóc nức nở khi nhắc lại câu chuyện khiến cô đau lòng.

Cô chia sẻ, mình và Huy đã tìm hiểu nhau được 1 năm. Vì là chỗ thân thiết nên bố mẹ hai bên đều muốn đôi trẻ nhanh chóng kết hôn để còn sinh cho họ đứa cháu đầu lòng.

"Bố mẹ hai bên cứ vun vén, rồi mình cũng hài lòng về anh ấy nên cũng muốn nhanh chóng ổn định cuộc sống. Thế nhưng khi cả hai bên họ hàng đang rục rịch hớn hở chuẩn bị cho lễ cưới thì mọi chuyện vỡ lở. Mình phát hiện ra anh ấy đầu ấp tay gối với người con gái khác" - Hà giàn giụa nước mắt nhớ lại.

Được biết khi lễ đón dâu chỉ còn cách 3 ngày, cỗ bàn đã gần như xong xuôi thì trên đường đi đặt hoa cưới, Hà bắt gặp Huy chở một cô gái đằng sau xe. Và điều khiến cô thảng thốt, tim gần như ngừng đập là cô gái ấy ôm ghì lấy người Huy, thi thoảng còn rướn người lên, hôn vào má Huy: " Lúc trông thấy cảnh tượng đó, tôi còn nghĩ là mình bị hoa mắt. Chỉ đến khi đứa em họ giật tay áo, vừa chỉ tay vừa bảo 'Anh Huy đang chở chị nào kia chị?' thì tôi mới luống cuống rồ ga bám theo..." - Hà nghẹn giọng.

Sau khi bắt quả tang tại trận. Mặc cho Huy van vỉ, thanh minh rằng người con gái kia chỉ là qua đường, người Huy yêu là Hà, cô dành tặng cho Huy một cái tát trời giáng và kiên quyết hủy hôn: "Những gì diễn ra đằng sau khung cửa kính phòng trọ hôm đó mà tôi trót chứng kiến đã nói lên tất cả. Tôi không cần biết anh ta và cô gái kia qua lại với nhau bao lâu, nhưng đã ăn nằm với nhau thì thanh minh kiểu gì đi chăng nữa, đó cũng không phải là mối quan hệ cợt nhả.

Hơn nữa, những cử chỉ thân mật, cái cách mà anh ta âu yếm cô gái kia tố cáo mối quan hệ giữa bọn họ không phải là bình thường. Về sau tôi có biết họ đã yêu nhau từ khi còn ngồi ở ghế trường trung học. Vì cô gái kia bị gia đình anh phản đối nên hai người vẫn lén lút qua lại với nhau. Anh ta vì muốn gia đình nghĩ rằng đã cắt đứt hoàn toàn với cô gái kia nên mới nhanh chóng quen và quyết định tiến tới hôn nhân với tôi" - Hà nói trong sự uất nghẹn.


Chỉ còn cách đám cưới 3 ngày, Hà bắt gặp cảnh tượng một cô gái khác đang ôm ghì lấy Huy (Ảnh minh họa).

Cũng rơi vào tình cảnh tương tự là trường hợp của Lệ (Bắc Ninh). Cô tâm sự rằng cô và Hùng yêu nhau được 2 năm. Tình yêu của hai người cũng có những lúc thăng trầm, thậm chí đã có những lúc gần như là chia tay. "Chính vì trải qua những thăng trầm nhưng vẫn ở được bên nhau nên tôi tin rằng mình và anh ấy là một cặp trời định" - Lệ nói.

Sau đó, cả hai đã quyết định tiến tới hôn nhân, bố mẹ hai bên cũng đã có lễ sang bàn chuyện đại sự cho con trẻ. Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là lễ đón dâu diễn ra.

"Thế nhưng thật trớ trêu khi trong khoảng thời gian 1 tháng trước khi diễn ra lễ cưới, tôi phát hiện ra một sự thật quá đau đớn rằng chồng sắp cưới của mình liên tục qua đêm với những cô gái 'ăn sương'. Nếu không tận mắt chứng kiến thì có lẽ giờ đây tôi vẫn u mê tin vào sự tử tế, lối sống lành mạnh của anh ấy.

Đối với tôi thì sự dối trá nào cũng như nhau. Một người đàn ông chuẩn bị lấy vợ mà sẵn sàng lừa dối vợ tương lai thì lúc cưới nhau rồi anh ta cũng sẽ không coi mình ra gì. Hành động đó của anh ấy đã giết chết tình cảm mà tôi dành cho anh ấy. Vì thế dù có đau đớn thì tôi cũng phải nói chuyện với hai bên bố mẹ và quyết định hủy hôn" - Lệ buồn rầu nói.

Quen biết qua bạn bè mai mối. Chính thức hẹn hò mới được một thời gian ngắn nhưng Dung (Hà Nội) nhanh chóng gật đầu đồng ý kết hôn với Dương.

"Trải qua mối tình đầu không thành, người yêu chủ động chia tay nên đối với tôi đó đã là một sự mất mát lớn. Cũng chính vì sự đổ vỡ tình cảm đó khiến sau gần 8 năm, tôi không dám mở lòng, gặp gỡ, hẹn hò với ai nữa. Cho tới khi gặp Dương, anh kiên trì theo đuổi rồi cũng chứng tỏ là một người đàn ông đáng tin. Thêm vào đó, nhà có duy nhất một mình tôi, bố mẹ tôi vì sợ con gái ôm mãi đau khổ nên cũng đã hùa vào, vun vén" - Dung trải lòng.

Cô cho biết cũng không phải cô dễ dãi, nhanh chóng chấp nhận tình cảm rồi đồng ý kết hôn mà không có chút yêu thương nào với Dương.

Bản thân cô cũng rất lấn cấn, đắn đo, sợ một lần nữa lại phải gục ngã trong đau khổ: "Thế nhưng vì anh ấy quá nhiệt tình, lúc nào cũng xông xáo gánh vác, hỗ trợ chu đáo công việc của gia đình tôi giống như con cái trong nhà. Thế nên dần dần tôi cũng có cảm tình với anh ấy. Khi anh ấy ngỏ lời cầu hôn. Tuy không phải là thứ tình yêu sâu đậm nhưng tôi chắc mình đã yêu anh ấy. Tôi cho rằng lấy người đàn ông yêu mình nhiều hơn thì sẽ đỡ khổ. Tuy nhiên dường như ông trời không muốn tôi được hạnh phúc" - Dung nghẹn ngào nói.

Cô tiếp lời: "Ngày hôm đó, khi mình và anh ấy đi chụp ảnh cưới thì có một cô gái tới gặp. Vừa trông thấy cô gái đó thì anh tỏ ra khá lúng túng. Sau đó anh nhanh chóng đi ra một góc khuất và cô gái ấy cũng đi theo. Từ lúc đó tôi đã có linh cảm về một sự việc không lành. Dẫu muốn tin anh ấy nhưng lý trí cũng như sự đổ vỡ trước đây khiến tôi có ý định điều tra rõ.

Tôi tìm cách tiếp cận với điện thoại, hòm thư điện tử của anh... Và điều đau đớn là tôi được biết sự thật anh chỉ làm đám cưới với tôi để có được khoản tiền mừng, số của hồi môn... Kế hoạch của anh và cô gái kia là anh sẽ ly hôn tôi, họ sẽ về sống với nhau khi trang trải xong khoản nợ nào đó của anh".

Trước sự thật đau đớn đó, Dung cho biết rằng cô không có lý do gì để truy cứu tường tận.Cô cũng không cần thiết phải nghe lời giải thích của người chồng sắp cưới đã và đang lừa dối mình.

"Cay đắng hơn là anh ta lừa dối, âm mưu tất cả vì một người con gái khác mà không hề để ý tới sự tổn thương của tôi" - Dung buồn rầu nói.

Méo mặt vì những đêm tân hôn nhớ đời

Đêm tân hôn là một ngày trọng đại của cuộc đời. Nó mở đầu cho một cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng. Và vì ý nghĩa đó, nó thực sự là khoảnh khắc thiêng liêng với mỗi cặp vợ chồng. Tuy nhiên, không phải ai cũng có một đêm tân hôn diễn ra như mong đợi. Đôi khi nó là những đêm tân hôn nhớ đời theo một cách khác:

Giữa đêm tân hôn, vợ chạy ra khỏi phòng la oai oái

Đã gần 2 tháng trôi qua kể từ ngày vợ chồng Thủy, Tùng cưới nhau. Cuộc sống bên nhà chồng Thủy đã dần thích nghi nhưng cô chưa thể nào xóa bỏ được sự ngại ngần của mình từ sau đêm tân hôn. Với cô, đêm tân hôn không phải là kỉ niệm về sự ngọt ngào, lãng mạn mà là một nỗi xấu hổ với mọi người.

Thủy vốn là cô tiểu thư nhút nhát và yếu đuối. Trong cuộc sống hàng ngày cô cũng vốn không chịu được việc nặng nhọc. Hễ chỉ bị thương nhẹ ở chân, tay là cô đã không chịu nổi mà la lên oai oái. Vì thế, khi chuẩn bị kết hôn, niềm hạnh phúc duyên mới của cô luôn đồng hành với một nỗi sợ hãi mang tên: Đêm tân hôn!

Thủy biết đêm "đầu tiên" đó sẽ rất đau và chảy máu nữa. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cô đã sợ. Cũng chính vì sợ hãi mà suốt mấy năm yêu nhau không bao giờ Thủy co anh Tùng động đến người. Nhưng dù sợ thì chuyện gì tới cũng phải tới. Sau một ngày cưới với bao việc bận rộn và lễ nghi, cuối cùng vợ chồng cô cũng có thời gian riêng tư để bên nhau.

Thủy cảm nhận được sự thiêng liêng của đêm đầu tiên đó, cô thấy hồi hộp và lo sợ. Cô đã chủ động tâm sự với chồng để anh hiểu được cảm giác của mình. Biết vợ lo sợ nên anh Tùng rất nhẹ nhàng, âu yếm vợ từng ly từng tí một. Anh gợi hứng cho cô để cô dễ dàng nhập cuộc hơn. Nhưng tới khi bước vào giai đoạn "quyết định", do là lần đầu nên Thủy bị chảy máu và rất đau đớn. Vốn không quen chịu đau, cô hét lên: "Ối mẹ ơi cứu con với". Nhìn thấy vài giọt máu đỏ trên giường, sợ quá, Thủy quấn lấy cái chăn chạy ngay vào nhà tắm để trốn tránh. Nhưng khổ một cái, nhà chồng Thủy không xây nhà tắm ở trong phòng mà ở bên ngoài hành lang. Vậy là cô vừa quấn chăn vừa lao ra nhà tắm đóng sầm cửa lại.


Đêm tân hôn nhớ đời vì vợ la oai oái (Ảnh minh họa)

Cả nhà được một phen náo loạn vì Thủy. Cô cũng không hiểu nổi vì sao mình lại chạy ra ngoài như thế. Cô chỉ thấy sợ hãi khi ở bên chồng vì đau quá. Bố mẹ chồng, em chồng đứng ngoài cửa phòng tắm lớn tiếng gọi càng làm cho Thủy sợ hãi. Ngày đầu tiên làm dâu với cô trở thành bi kịch. Cũng may, chồng cô "giải nguy" cho bằng cách nói khéo: "Vợ con bị đau bụng quá nên chạy vào nhà vệ sinh ấy mà. Bố mẹ không phải lo đâu". Dù lời giải thích được đưa ra để bao biện nhưng ai cũng tủm tỉm đi về phòng. Còn Thủy kể từ hôm đó đến nay cô vẫn chưa hết xấu hổ vì vụ động trời đêm tân hôn.

"Yêu" tranh thủ đêm tân hôn vì phải xa nhau sau khi cưới

Sơn là bộ đội chuyên nghiệp đóng quân xa nhà. Vì thế, từ ngày yêu nhau cho tới khi cưới Sơn và Lan gặp nhau được rất ít. Tình yêu hơn 2 năm chủ yếu được duy trì qua những cuộc điện thoại, những lần về phép tranh thủ. Nhưng bằng sức mạnh của tình yêu, bằng tình cảm chân thành mà hai người vẫn đi đến cùng được con đường hạnh phúc. Để chuẩn bị cho lần ngày quan trọng nhất cuộc đời mình, Sơn chỉ xin đực nghỉ 1 tuần để về. Và quãng gian ngắn ngủi đó với đôi vợ chồng mới cưới đó ngắn chẳng tày gang.

Về trước ngày cưới 3 hôm để ổn định sức khỏe và lo chuẩn bị một số việc cần thiết. Vậy là tính tới đêm tân hôn, Sơn chỉ còn 2 ngày nữa lại phải xa vợ để lên đơn vị nhận nhiệm vụ. Yêu xa biết bao nhung nhớ, vừa mới cưới nhau đã phải vội xa khiến hai vợ chồng nghẹn ngào không nói lên lời. Đêm tân hôn, lần đầu tiên hai vợ chồng có cơ hội bên nhau nhưng cứ nghĩ tới việc sẽ phải xa nhau sau 2 ngày sắp tới cả Sơn và Lan đều thoáng chút buồn.


Vợ phát ốm sau đêm tân hôn vì phải "yêu" quá nhiều (Ảnh minh họa)

Yêu nhau hơn 2 năm nhưng Sơn và Lan chưa một lần đi quá giới hạn. Hoàn cảnh xa xôi không cho phép, hơn nữa bản thân hai người cũng muốn giữ điều quý giá đó cho ngày cưới. Vì vậy trong đêm tân hôn, cảm xúc sung sướng hạnh phúc của Sơn không thể nào tả nổi. Bao nhớ nhung, khao khát Sơn dồn cả vào cho "chuyện ấy".

Thật may mắn là lần đầu tiên của hai người diễn ra khá suôn sẻ nhưng với Sơn bằng đó là chưa đủ. Anh còn muốn nhiều hơn thế. Sơn cố gắng thuyết phục vợ đồng ý "chiều" anh thêm...2 lần nữa. Dù rất mệt mỏi sau một ngày cưới xin bận rộn, lại thêm lần đầu cũng khá đau đớn nhưng Lan không dám từ chối. Phần vì thương chồng chịu thiệt thòi, chỉ 2 ngày nữa đã phải xa vợ, phần vì sợ anh buồn nếu bị từ chối ngay trong đêm đầu tiên với vợ nên chị cố gồng mình lên để "chiều chồng". Cuối cùng đêm hôm đó kết thúc với 3 lần "giao lưu" của vợ chồng Sơn và Lan.

Trước khi cưới do tất bật, chạy ngược, chạy xuôi chuẩn bị, đêm tân hôn lại phải "cố" khiến ngày hôm sau chị Lan lăn ra ốm. Nhìn cảnh vợ mệt mỏi nằm trên giường Sơn lại chảy nước mắt vì thương vợ. Với cả hai vợ chồng anh, đêm tân hôn thật sự là một đêm tân hôn nhớ đời nhưng đáng nhớ theo một nghĩa khác thường.

Bàng hoàng giáp mặt anh vợ trong nhà nghỉ

Thời đời người ta bảo, ăn vụng thì phải biết chùi mép. Mình đã cẩn thận chùi mép rồi, thế là cuối cùng lại gặp ngay một ông ăn vụng khác. Và khổ hơn, ông ăn vụng ấy chính là anh trai của vợ mình.

Thật ra, đàn ông khi đã có vợ có con, người ta vẫn có thể chơi bời. Nhưng đó là chơi bời theo đúng nghĩa, còn mình lại dại dột nuôi một cô bồ, và thường xuyên vào nhà nghỉ với cô ấy. Vì cô bồ của mình vốn là sinh viên, còn đang đi học nên không có chỗ riêng tư, và nhà nghỉ là nơi riêng tư và an toàn nhất.

Mình lấy vợ được 2 năm nhưng thời gian mình cặp với cô bồ này cũng ngót nghét 1 năm rồi. Đây là mối tình mà thời sinh viên mình để ý. Chỉ là, mình không thể lấy cô ta làm vợ, vì vợ mình hiện tại hơn hẳn mọi thứ. Vả lại, tình cảm thì có chút ít chứ chưa nói tới mức mặn nồng để tiến tới hôn nhân.

Mình lấy vợ được 2 năm, không phủ nhận cuộc hôn nhân của mình là xuất phát từ tình yêu. Chúng mình quan tâm, lo lắng cho nhau rồi cưới nhau khi vợ mình đã có bầu được 2 tháng. Bây giờ thì mình đã có một con gái bé bỏng, xinh xắn, đáng yêu. Nhưng ngày đó, vì vợ mang bầu, mình không có chỗ giải tỏa bức xúc trong người nên đã tìm tới cô gái này để tâm sự, chia sẻ và rồi... giải khuây. Nào ngờ cô ta ưng mình thật. Dù biết mình có vợ nhưng vẫn quấn lấy không rời và chấp nhận làm người thứ ba, dù chỉ được quan tâm lo lắng khi mình rảnh rỗi, khi không có vợ con ở bên cạnh.

Cô ấy là một người con gái cá tính và xinh xắn, dám làm dám chịu. Mình cũng muốn lợi cho bản thân nên tính chuyện ngoại tình chơi. Vả lại có đàn ông nào từ chối một người con gái trong sáng, còn chưa có chồng ngã vào lòng mình, sẵn sàng hi sinh cho mình mà không đòi hỏi một thứ gì? Vợ có bầu, đàn ông thường lăng nhăng là vậy. Và mình cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, đàn ông như mình nắm nguyên tắc, có đi có lại. Hàng tháng mình cho cô ấy tiền ăn tiêu, tiền học phí, và lo lắng cho cô ấy mọi thứ nếu có thể dù là cô ấy không đòi hỏi. Nhưng đã nói yêu thì nên có trách nhiệm với nhau.

Như mọi lần, sau khi nói dối vợ đi chơi muộn mới về, mình đưa cô bạn gái vào nhà nghỉ để hưởng thụ. Và thật không ngờ, khi mình vừa vào tới nơi thì bắt gặp anh vợ đang thanh toán tiền. Anh cũng đang đi cùng một cô gái lạ hoắc nhưng cực kì xinh xắn. Hai người nhìn thấy nhau, ai cũng há hốc mồm nhưng chẳng ai dám chào, chỉ vì ngại. Giờ mà bảo biết nhau, tay bắt mặt mừng trong nhà nghỉ thì đúng là 'đeo mo vào mặt'.

Sau đó, mình vẫn đi lên cùng cô người yêu và có nhắn tin cho anh vợ, đừng nói gì cả. Anh vợ trả lời ừ, rồi bảo về nhà nói chuyện. Hôm ấy về nhà, mình sợ lắm, sợ rằng mọi chuyện đã phanh phui cả rồi. Mình nói chuyện với anh rằng, mình trót dại, mong anh tha thứ và đừng tố cáo mình. Thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, sự vồn vã của mọi người mình càng sợ. Mình lo lắng không biết mọi chuyện đã bại lộ chưa.

Nhưng rồi trong đầu lại lóe lên tia hi vọng rằng, nếu anh tố cáo mình, mình cũng sẽ tố cáo lại anh. Nhưng đúng là, ai tin mình cơ chứ, vợ mình tất nhiên phải tin anh trai cô ấy. Mình đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Anh vợ bắt mình viết một bản cam kết mà chỉ hai người biết, rằng từ nay nếu bị bại lộ lăng nhăng với ai bên ngoài thì lập tức cắt đứt quan hệ với em gái anh. Lần đầu phát hiện, anh tha cho mình. Mình cũng đồng ý làm như vậy.

Anh còn nói, tờ cam kết ấy anh sẽ giữ lại, để khi nào mình phạm lỗi lầm, không biết hối cải, anh sẽ tố cáo với em anh và bố mẹ anh. Thú thực, mình phụ thuộc về kinh tế rất nhiều vào gia đình vợ, mọi thứ bây giờ mình có cũng nhờ có bố mẹ vợ. Thế nên, mình thực lòng không muốn mất đi tất cả. Nếu còn ngoại tình, chắc là cũng không còn gì hết.

Mình buồn vì phải chia tay cô bồ nhưng sợ chia tay vợ hơn gấp trăm lần. Thôi thì quyết định tu chí, làm ăn nghiêm chỉnh, không gái gú, không la cà. Nếu sai lời chắc sẽ bị trả giá. Còn chuyện của anh vợ, đúng là mình biết mồn một mà không dám nói. Nhưng nghĩ rồi, nói ra được gì, một là họ bảo mình nói dối, hai là họ tin nhưng có liên quan gì tới việc mình cũng ngoại tình. Thôi thì xin đành cố gắng bỏ gái, theo gia đình làm ăn nghiêm túc và xây dựng tương lai cho con cái tốt đẹp hơn.

Ở cái đất Hà Nội này, nhà nghỉ nhan nhản, mình cũng không phải nghỉ ngay gần nhà, cũng tìm nơi an toàn, vậy mà vẫn bị phát hiện. Đây có lẽ là lời cảnh tỉnh cho những gã hay đi nhà nghỉ với người tình, hãy cẩn thận hoặc từ bỏ đi, vì 'cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra', khó mà thoát được mắt trời

Vợ câm lặng sưu tập ảnh chồng ngoại tình

Tôi mở phong bì ra. Mặt mũi tôi tối sầm, như ai quất mạnh roi ngựa thẳng vào mặt. Những bức ảnh tôi cùng em âu yếm bày ra trước mắt. Không chỉ một ngày, một địa điểm mà hầu như những nơi tôi cùng em đến đều được phơi bày ra hết ở đây. Vậy ra, vợ tôi đã biết từ lâu nhưng không nói một lời. Vậy ra, từ trước đến nay, bên trong cái dáng ngồi im lẵng, nhẫn nhịn chờ tôi mỗi hôm về nhà muộn là sôi sục bão giông.
Tôi không hiểu tại sao vợ tôi lại có thể câm lặng khi biết chồng mình phản bội như vậy. Thông thường, các bà vợ khác khi biết chồng ngoại tình thì đã tung hê hết lên hoặc ầm ĩ hoặc khóc lóc, chì chiết. Thà rằng vợ tôi làm vậy thì tôi còn thấy yên lòng hơn. Đằng này, cô ấy lẳng lặng đưa con đi không nói một lời.
Ảnh minh họa.

Tôi cuống cuồng chạy ra ngõ tìm vợ, nhưng đã muộn. Vội vàng gọi điện, nhưng điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng. Cả đêm, tôi lật giở hết tất cả các mối quen biết gọi điện hỏi thăm. Không dám nói là vợ con bỏ nhà đi, tôi chỉ hỏi à ơi để tìm kiếm. Nhưng tất cả đều vô vọng.

Ngày lại ngày trôi qua, tôi hầu như không ăn không ngủ được. Vợ con tôi giờ đang ở đâu? Có khi nào cô ấy đau khổ quá mà làm quẫn không? Chỉ mấy ngày thôi, nhưng tôi xơ xác tiêu điều, mắt trũng sâu, gầy guộc, râu tóc lởm chởm, bạc trắng.

Tôi vốn là bác sỹ có tiếng ở bệnh viện. Phần đấu suốt bao nhiêu năm bây giờ tôi cũng đã lên được chức trưởng phòng, có chân trong cơ cấu lãnh đạo. Phải nói là đường công danh sự nghiệp của tôi đang rất thuận lợi. Vẫn biết rằng đàn ông tầm tuổi tôi ngoại tình thì như chơi với lửa. Nếu chẳng may bị phát hiện ra ngoại tình, vợ con làm ầm ĩ cả lên thì coi như cả đời phấn đấu mất tiêu.

Thế nhưng như phải bùa mê thuốc lú, tôi bập vào một em sinh viên thực tập, chỉ hơn con gái tôi chục tuổi. Tôi mừng như vớ phải vàng khi biết rằng mình chính là thằng đàn ông phá trinh em đầu tiên. Là một bác sỹ, một người đàn ông có kinh nghiệm thì chuyện trinh trắng của em tôi không thể nào nhầm lẫn được.

Nhiều người tìm mua trinh tiết để giải đen, hay để lấy may. Tôi đã thấy rất hãnh diện và tự hào khi biết rằng mình là thằng đàn ông đầu tiên của em. Người ta đang mất đống tiền để nuôi rau sạch, còn tôi thì rau nhà sẵn có vì em thực tập ở chỗ tôi. Yên tâm nhất, với lại cũng tiện nhiều bề...

Tôi đắm chìm trong mối quan hệ với em. Chúng tôi tranh thủ từng lúc để gặp nhau, thường thì trong giờ nghỉ trưa, hay sau giờ đi làm về. Tôi vốn mở một phòng khám chung với đồng nghiệp, nên vợ tôi cũng đã quen với việc đi sớm về muộn của tôi. Mà vợ tôi vốn ở nhà nội trợ, tôi bảo sao thì biết vậy. Thế nên tôi cũng không phải lo sợ nhiều.

Tôi thuê cho em một căn phòng nhỏ ở trong ngõ gần kề bệnh viện. Chúng tôi thường tranh thủ gặp nhau ở đó.

Tôi cũng không ngờ được là vợ tôi đã thấy những thay đổi ở tôi. Cô ấy đã thuê người theo dõi nhất cử nhất động của tôi mà không nói một lời nào. Vẫn cơm ngon, canh ngọt chờ chồng.

Thế nên, tôi đã bỏ qua những lời bóng gió của vợ về những câu chuyện ngoài tình mà cô ấy kể. Tôi thường gạt đi. Tối hôm trước khi bỏ đi, tôi đã bảo vợ là "em rảnh rỗi nên đọc những thứ nhảm nhí. Em nên tìm sách vở có ích hơn để đọc, chứ ở nhà suốt ngày thì lạc hậu lắm!". Vợ tôi quay đi, mặt tái nhợt, người run lên...

Giờ ngồi nghĩ lại tôi cũng không thể hình dung được thằng đàn ông trong tôi nó đốn mạt đến thế. Không thể nghĩ được đấy là mình, tôi như biến thành một kẻ khác từ ngày cặp bồ.

Vợ con tôi đã bỏ đi rồi. Tôi không biết là có tìm lại cô ấy được nữa không? Có khi nào cô ấy đồng ý nói chuyện với tôi nữa? Tôi chỉ mong có một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình.

Còn con gái tôi nữa. Con tôi có còn tôn trọng một người bố đốn mạt như thế này nữa không? Có bao giờ tôi lấy lại được hình ảnh của mình ngày xưa trong con mắt của vợ, của con tôi?

Tôi biết tính vợ tôi, đã yêu và hy sinh suốt đời cho chồng con. Nhưng niềm tin ở chồng thì như bát nước đổ đi không bao giờ có thể lấy lại được.

Nhưng tôi chỉ cần vợ con quay về. Tôi sẽ chuộc lỗi với cô ấy bằng phần đời còn lại của tôi. Giờ thì tôi biết lắm rồi. Cái giá phải trả cho ngoại tình không đơn giản chỉ là sự nghiệp nữa.

Nguyên nhân dẫn tới tình trạng tóc xơ mà bạn không ngờ

Cơ thể mệt mỏi

Bất cứ chấn thương nào trên cơ thể như bị một vụ tai nạn, một vấn đề về sức khoẻ như bị cảm hay ho cũng có thể là nguyên nhân gây nên chứng rụng tóc nhưng chỉ là trong một thời gian ngắn thôi. Những nguyên nhân kể trên gây ra một dạng rụng tóc gọi là telogen effluvium.

Bình thường, một sợi tóc sẽ trải qua một vòng đời với 3 giai đoạn: sinh trưởng, nghỉ ngơi và chết đi. Các chuyên gia cho rằng, khi đang trải qua một sự việc mệt mỏi hay shock nào đó, tóc chúng ta sẽ chuyển qua gia đoạn chết và rụng nhanh hơn.

Hiện tượng tóc rụng vì lý do này sẽ thể hiện rõ rệt từ 3 đến 6 tháng sau khi bạn trải qua một sự việc nào đó. Nhưng tin tốt là tóc bạn sẽ tự động mọc lại sau đó cũng như cơ thể đang dần hồi phục nhé.



Quá nhiều Vitamin A trong cơ thể


Hằng ngày, có nhiều bạn sử dụng thực phẩm chức năng hay thuốc bổ trợ Vitamin A cho cơ thể mình. Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu cho rằng, trẻ em 4 tuổi trở lên và người lớn chỉ nên hấp thụ 5,000 IU (đơn vị quốc tế) vitamin A mỗi ngày. Trong khi đó, một viên bổ trợ Vitamin A chứa từ 2,500 IU đến 10,000 IU.

Để khắc phục tình trạng rụng tóc do dư chất Vitamin A, các bạn nên kiểm soát lại lượng Vitamin A mà mình cho vào cơ thể hằng ngày nhé. Sau khi lượng Vitamin A đã được kiểm soát, tóc của bạn sẽ chắc chắn mọc và trở nên khoẻ khoắn như bình thường.

Thiếu chất Protein

Nếu như bạn không cung cấp đủ chất protein cho cơ thể mỗi ngày, cơ thể sẽ tự động ngưng quá trình đưa protein lên tóc để dùng chất đó nuôi dưỡng những bộ phận khác trong cơ thể chúng ta. Theo các chuyên gia, quá trình rụng tóc sẽ bắt đầu rõ rệt sau khoảng từ 2 đến 3 tháng khi khẩu phần protein bị giảm đi.

Bạn có thể khắc phục tình trạng thiểu Protein bằng cách những thức ăn giàu nguồn protein như thịt, cá, trứng, sữa...

Những thủ phạm bất ngờ khiến tóc bạn

Do di truyền


Vấn đề này lại gặp nhiều ở XX hơn là XY, thường được gọi là androgenic hay androgenetic alopecia. Theo các chuyên gia, nếu như bạn đến từ một gia đình có bà, mẹ, cô hay dì bị rụng tóc ở một lứa tuổi nào đó do di truyền, bạn cũng sẽ có thể bị rơi vào trường hợp tương tự.

Như các XY, các XX cũng có thể sử dụng kem có chứa minoxidil để giúp tóc mọc trở lại hoặc ít nhất là giữ phần tóc mà bạn đang có.

Homrones của XX

Giống như trong thời kì mang thai, sử dụng thuốc ngừa thai cũng làm cho hormones của XX bị biến đổi, làm cho tóc dễ bị gãy rụng hơn. Vấn đề rụng tóc càng tệ hại hơn nếu bạn bị di truyền một mái tóc yếu và dễ gãy rụng từ phía gia đình của mình.

Để khắc phục tình trạng trên, các bạn nên đến chuyên viên tư vấn hay bác sĩ để kê lại thuốc và hạn chế sử dụng những dụng cụ làm tóc sử dụng nhiệt nhé.

Stress tinh thần

Theo các chuyên gia, stress sẽ không hẳn làm cho tóc bị gãy rụng nhưng nó sẽ là nguyên nhân làm cho những vấn đề về tóc trở nên tệ hơn. Bạn có thể đến gặp chuyên viên tâm lý hoặc lập ra một kế hoạch nghỉ ngơi hợp lý để lấy lại tinh thần và sức khoẻ. Vấn đề về tóc cũng sẽ theo đó mà giảm bớt dần.

Những thủ phạm bất ngờ khiến tóc bạn

Bệnh thiếu máu

Ít nhất 1 trong 10 người phụ nữ ở độ tuổi từ 20 đến 49 bị mắc bệnh thiếu máu do thiếu sắt. Các triệu chứng của bệnh thiếu máu có thể bao gồm buồn nôn, đau đầu, chóng mặt, da tái lại và lạnh chân tay. Chỉ cần bạn gặp bác sĩ để kiểm tra máu và bổ sung chất sắt vào các bữa ăn hằng ngày là đã có thể khắc phục vấn đề tóc gãy rụng do thiếu máu rồi.

Bệnh nhược giáp

Đây là một loại bệnh khi tuyến giáp của bạn không hoạt động. Tuyến giáp là một vùng nhỏ trên cổ, thường hay sản xuất ra hormones để điều chế cơ thể hoạt động. Vì vùng tuyến giáp này ngưng hoạt động, hormones sẽ được sản xuất ra ít hơn, từ đó gây nên chứng rụng tóc.

Bạn nên đến gặp bác sĩ để tìm hiểu rõ hơn về bệnh này cũng như chữa trị mau chóng để khắc phục tình trạng rụng tóc lâu dài nhé.

Thiếu Vitamin B

Sự thiếu hụt vitamin B cũng là một trong những lý do chính dẫn đến hiện tượng rụng tóc.

Chúng mình chỉ cần uống thuốc hoặc ăn thực phẩm tăng cường vitamin B bổ sung cho cơ thể để khắc phục tình trạng này. Vitamin B tự nhiên có nhiều trong cá, thịt, rau và trái cây. Cân bằng hợp lý các loại rau củ và trái cây sẽ giúp bạn không chỉ đủ chất để nuôi dưỡng tóc nói riêng mà còn giúp đỡ cho toàn bộ cơ thể nói chung.

Những thủ phạm bất ngờ khiến tóc bạn

Hệ thống miễn dịch


Vấn đề này còn có tên gọi riêng là alopecia areata, vấn đề được gây ra từ chính hệ thống miễn dịch trong cơ thể. Theo các chuyên gia, cơ thể đôi khi sẽ có những sai sót, nhầm tưởng những sợi tóc là vật thể lạ xâm nhập vào cơ thể, từ đó chúng sẽ "đánh trả" và bảo vệ cơ thể khỏi những sợi tóc ấy.

Bạn có thể khắc phục vấn đề này bằng cách tiêm steroid vào cơ thể hay đến gặp bác sĩ để sử dụng loại thuốc thích hợp giúp tóc mọc trở lại.

Lupus ban đỏ

Đây cũng là một loại bệnh xảy ra do hệ thống miễn dịch nhưng kết quả lại tệ hơn vì tóc sẽ không mọc lại được nữa. Hệ thống miễn dịch bị sai sót và tấn công những tế bào của tóc, làm cho tóc không mọc ra và chết đi.

Gần như không có cách chữa trị để phục hồi tóc nếu bạn mắc phải vấn đề này. Vì vậy, bạn nên đổi kiểu tóc của mình để có thể che đi những phần tóc đã bị rụng. Ví dụ như, tóc ngắn sẽ dễ nuôi và khoẻ mạnh hơn tóc dài, đồng thời che những chỗ tóc mất tốt hơn.

Giảm cân quá nhanh

Cơ thể sẽ cho rằng đây là một dạng "chấn thương thân thể", gây nên hiện tượng rụng tóc. Ngoài ra, vấn đề cũng có thể xảy ra khi bạn ăn kiêng, không cung cấp đầy đủ tất cả những dưỡng chất cần thiết cho cơ thể cũng như là tóc. Nếu như không cố ý giảm cân nhưng vẫn phát hiện cân nặng đang đi xuống và tóc bị rụng, bạn nên lập tức đến bác sĩ vì có thể bạn bị mắc chứng biếng ăn hoặc rối loạn ăn uống rồi nhé.

Cân nặng bị sụt quá nhanh sẽ "shock" toàn hệ thống của cơ thể, do đó gây ra hiện tượng tóc gãy rụng. Tuy nhiên, cơ thể sẽ tự nhận ra và trở lại bình thường sau 6 tháng. Vì vậy, bạn chỉ cần ăn đủ chất trong mỗi bữa ăn là được.

Những thủ phạm bất ngờ khiến tóc bạn

Bệnh đa nang buồng trứng


Đây là một loại bệnh nghe có vẻ lạ nhưng có thể xuất hiện ở cả XY hay XX mà nguyên nhân chính là hormones trong cơ thể người. Sự dư thừa của chất androgens trong cơ thể sẽ dẫn đến u nang buồng trứng, tăng cân, nguy cơ bị tiểu đường cao, thay đổi đột ngột trong chu kỳ hàng tháng của phụ nữ, hiếm muộn và gây nên hiện tượng rụng tóc.

Bệnh có thể khắc phục khi các bạn đến bác sĩ để chuẩn đoán và dùng thuốc để hormones trở lại bình thường. Ngoài ra, các bạn nên tập thể dục, kiêng một số thức ăn hoặc kỹ lưỡng hơn là điều trị hiếm muộn và thực hiện quá trình làm giảm khả năng bị tiểu đường ở mỗi người.

Tạo quá nhiều kiểu tóc khác nhau

Nhiều quá trình làm đẹp có thể dẫn tới tình trạng rụng tóc như thắt bím chặt, duỗi tóc hoặc uốn tóc nhiều lần, hấp tóc bằng dầu quá nóng... tất cả mọi thứ sử dụng đến chất hoá học hay nhiệt đều làm tóc rất dễ bị gãy dụng thậm chí không mọc lại được nữa.

Chúng ta có thể khắc phục tình trạng trên bằng cách giảm đi hoặc tốt hơn là ngưng hẳn những kiểu làm tóc có sử dụng đến hoá học và nhiệt. Các nhà chuyên gia khuyên rằng, bạn nên sử dụng dầu xả sau khi gội đầu và để cho tóc khô tự nhiên (không dùng sấy tóc). Nếu bạn thực sự cần thiết phải sử dụng nhiệt để tạo kiểu tóc, hãy cố gắng rút ngắn thời gian tóc chạm vào những dụng cụ có nhiệt này và sử dụng chất hoá học cho tóc không quá 1 lần/tuần.

Những thủ phạm bất ngờ khiến tóc bạn

Sử dụng chất anabolic steroids

Anabolic steroids là chất hay được sử dụng để giảm chất béo, thay vào đó là cơ, giúp cho cơ thể săn chắc hơn. Tuy nhiên, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân gây nên chứng rụng tóc mỗi ngày của cơ thể.

Chỉ có một cách khắc phục đó là ngưng sử dụng chất anabolic steroids để tóc có thể mọc bình thường trở lại thôi.

Du học 5 năm, về... làm ruộng

Tốt nghiệp đại học, thậm chí du học nước ngoài, những tưởng trở về quê nhà cống hiến sẽ dễ dàng có được công việc ổn định nhờ chính sách "trải thảm đỏ đón nhân tài" nhưng rất nhiều kỹ sư, cử nhân không khỏi ngậm ngùi

Tốt nghiệp ĐH ngành tài chính kế toán năm 2008, với mong muốn về quê nhà công tác, anh Huỳnh Thanh Tú (ngụ xã Hòa Tâm, huyện Đông Hòa, tỉnh Phú Yên) nhiều lần nộp đơn xin việc ở UBND xã nhưng đều bị loại. Mới đây, khi xã thông báo tuyển công an viên, Tú lại nộp đơn nhưng rồi cũng đành ôm hồ sơ ra về. " Quá chán nản, tôi đành ở nhà phụ gia đình nuôi tôm. Kiến thức học được ở trường cùng bao hoài bão cứ thế theo ngày tháng rơi rụng dần xuống ao đìa" - anh ngao ngán.

Du học 5 năm, về... làm ruộng

Năm 2007, anh Lê Văn Hậu (xã Điện Hồng, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam) thi vào Trường ĐH Bách khoa Đà Nẵng. Một năm sau, vượt qua hàng chục ứng viên, Hậu là 1 trong 2 người của trường nhận được học bổng của Bộ GD-ĐT du học tại Romania chuyên ngành hóa dầu. Trở về sau 5 năm du học với tấm bằng xuất sắc, cứ ngỡ sẽ dễ dàng kiếm được công việc, nào ngờ vác đơn đi khắp nơi nhưng ở đâu, anh cũng nhận được cái lắc đầu.

" Hàng chục bộ hồ sơ xin việc đã được tôi gửi đi nhưng đều không thấy hồi âm. Quảng Nam "hết cửa", nghe tin ở Đà Nẵng có chính sách thu hút nguồn nhân lực cao, tôi liền mang hồ sơ đến nộp thì được thông báo đã hết hạn tuyển dụng. Không xin được việc làm, những ngày này, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp cha mẹ việc đồng áng" - anh buồn bã.

Em trai Hậu là Lê Văn Phát, cựu sinh viên Trường ĐH Bách khoa Đà Nẵng, cũng nhận được học bổng đào tạo tại Nga của Bộ GD-ĐT. Phát đang du học 5 năm chuyên ngành điện tử viễn thông. Hậu không khỏi băn khoăn liệu sau khi du học về, em trai có rơi vào trường hợp giống anh hay không...

"Khi nhận học bổng, anh em tôi cứ nghĩ học xong sẽ nhanh chóng có việc làm, bớt đi gánh nặng cho gia đình. Trong thâm tâm, lúc nào chúng tôi cũng nghĩ phải cố gắng học thật tốt để trở về phục vụ cho quê nhà, nào ngờ xin việc lại khó đến vậy" - anh Hậu nói.

Du học 5 năm, về... làm ruộng - 1

Tốt nghiệp ĐH ngành tài chính kế toán nhưng 5 năm xin việc không được, anh Huỳnh Thanh Tú đành phụ cha nuôi tôm Ảnh: Hồng Ánh.

Kỹ sư, cử nhân làm... thợ may

Men theo con đường nước ngập đến nửa bánh xe, chúng tôi tìm đến nhà anh Lê Văn Tuấn ở giữa "ốc đảo" Ân Phú, xã Tịnh An, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi. Khi chúng tôi hỏi thăm nhà Tuấn, ông Bùi Tỏi, trưởng thôn Ân Phú, chép miệng: "Có phải cậu kỹ sư đi làm công nhân không? Ở đây, nhiều gia đình dù nghèo nhưng vẫn cố cho con đi học lấy bằng cử nhân, kỹ sư. Nghe nói tỉnh ưu đãi để thu hút nhân tài từ nơi khác tới làm việc, vậy mà con em địa phương học xong, đứa thì thất nghiệp, đứa làm nông hoặc công nhân".

Tuấn đã đi làm, chỉ có cha anh là ông Lê Văn Kiệt ở nhà. Ông Kiệt cho biết năm 2010, tốt nghiệp kỹ sư điện tự động một trường ĐH tại TP HCM loại khá, Tuấn quyết tâm về Quảng Ngãi làm việc để đóng góp phần nào cho tỉnh nhà, vừa có dịp gần gũi gia đình.

"Mấy năm nay, Tuấn cứ chạy đôn chạy đáo xin việc nhưng nơi nào cũng từ chối, nó đành ở nhà dạy thêm. Đầu năm nay, Tuấn quyết định xin vào làm công nhân ở Công ty Doosan với lương chỉ 3 triệu đồng/tháng. Lúc làm hồ sơ xin việc, Tuấn chỉ ghi trình độ trung cấp vì ngại. Cuối tuần rồi, nó về nhà nói với tôi kiểu này chắc phải phải vô TP HCM sống thôi..." - ông Kiệt băn khoăn.

Ông Trần Nhật Linh, trưởng phòng hành chính nhân sự một công ty may ở TP Quảng Ngãi, cho biết: " Công ty chúng tôi vừa tuyển 500 lao động phổ thông làm thợ may nhưng có đến 165 người là cử nhân, kỹ sư đủ các ngành nghề: sư phạm, hóa dầu, kế toán, tài chính, ngân hàng, quản trị kinh doanh... Tốt nghiệp ra trường, họ muốn về quê cống hiến nhưng thất nghiệp, đành đi làm công nhân, chấp nhận lương mỗi tháng 2 triệu đồng để có tiền trang trải".

Cháy lớn, thiêu rụi cả 100 vựa trái cây chợ Thạnh Trị

Một vụ cháy lớn vừa xảy ra khoảng 11h30 trưa nay (8/10) đã thiêu rụi toàn bộ khu vựa trái cây chợ Thạnh Trị, phường 4, TP Mỹ Tho, tỉnh Tiền Giang.
Theo những người dân trong khu vực, trong khoảng thời gian nêu trên nhiều người thấy một vệt lửa dài phát ra từ những sợi dây điện vắt ngang khu nhà vựa, nhiều vựa vốn chứa nhiều bao bì, thùng xốp bắt lửa và lan nhanh.

Hiện trường vụ cháy.
Đông đảo người dân đã cố gắng dùng bình chữa cháy tại chỗ và lấy nước từ sông Bảo Định gần đó chữa cháy nhưng không thành.

Mặc dù chữa cháy có mặt kịp thời nhưng chờ hoài vẫn không có nước
Mặc dù chữa cháy có mặt kịp thời nhưng chờ hoài vẫn không có nước
Trong vòng chưa đầy 15 phút, toàn bộ dãy vựa gần 100 căn đã bị bắt lửa và bùng cháy dữ dội. Khi lực lượng PCCC chuyên nghiệp của tỉnh có mặt, lửa đã thiêu rụi gần như hoàn toàn. Lực lượng chữa cháy chỉ còn tập trung công việc chính là ngăn chặn không để lửa lây lan sang nhà dân.

Một tiểu thương rầu rĩ vì cháy chợ
Một tiểu thương rầu rĩ vì cháy chợ
Theo Thượng tá Đoàn văn Thanh, trưởng Công an TP.Mỹ Tho, bước đầu xác định có người đã sử dụng que hàn hàn sắt trong khu vực vựa (nhưng chưa xác định cụ thể vựa nào) dẫn đến chập điện và cháy lan.

Trái cây của người dân bỏ lênh láng ngoài đường phố
Trái cây của người dân bỏ lênh láng ngoài đường phố
Chưa thể thông kê thiệt hại, không có thiệt hại về người nhưng toàn bộ dãy nhà làm bằng khung sắt và mái tôn đã bị hư hại hoàn toàn.

Monday, October 7, 2013

Vui: Giáo trình dạy tự tử

Sau đây là giáo trình tổng hợp 5 cách tự tử phổ biến nhất. Giáo trình sẽ miêu tả kỹ đặc điểm, cách thức thực hiện và các lưu ý riêng cho từng cách.

Cách 1 : UỐNG THUỐC NGỦ :

Đặc điểm : Phải nói đây chính là cách tự tử nhẹ nhàng nhất , đàng hoàng nhất và cũng khá hữu hiệu , khả năng thành công lên đến 90 % ... được mọi lứa t ưa chuộng bất kể tuổi tác , giới tính tôn giáo ... Thường được phái yếu áp dụng do tránh cảm giác sợ đau và sợ chết . Vì là chết trong khi ngủ , ngủ không dậy nữa ... nên nó cũng êm đềm như 1 giấc ngủ ngon để sang thế giới bên kia vậy, ngoài thuốc ngủ ra , có rất nhiều thứ thuốc đặc chủng khác có tác dụng giống như thuốc ngủ khi sử dụng liều cao , không theo hướng dẫn .

Cách thực hiện :
- Chạy ra hiệu thuốc , dốc hết bốp ra mà mua hết thuốc ngủ , Thiếu thì đi tiệm khác ... tầm 150 vỉ là đẹp . Nếu bị hỏi han có thể trả lời : Tao mua về để tặng quà bạn bè .
- Sau đó , chui vào phòng khoá trái cửa , cách này mà để bị phát hiện lần đầu là lần sau khó sử dụng tiếp được ... Tốt nhất là thuê fòng trong khách sạn mà tự tử cho nó lịch sự , lại vừa được lên báo .
- Tiếp theo nấu 5 lít nước sôi , đừng lấy nước lã không lại ỉa chảy , bất tiện lúc khám nghiệm tử thi . Uống cho bằng hết 150 vỉ thuốc mang về ... Buồn ngủ giữa chừng cũng phải uống hết trước khi ngủ . Nếu không bị phát hiện thì như thế là chết rồi đấy , nhanh gọn nhẹ , tiện lợi .

Cách 2 : NHẢY SÔNG ,NHẢY CẦU :

Đặc điểm : Cách này là cách chết vì nước ... Nước sẽ chui vào mồm vào miệng vào mũi vào rốn ... Làm tắc đường hô hấp , Đếch thở được ... Thế là đie. Cách này đặc biệt không dành cho những người sợ chết , Vì bảo con người ta nhảy từ trên cầu cao 1km xuống nước thì ít thằng nào dám làm . Cũng không dành cho những người biết bơi , Vì khi đang ngắc ngoải , giã gạo , thôi thúc sự sống sẽ làm người ta bơi vào bờ như 1 chiếc xuồng máy ... có khi bơi được với vận tốc 200km/h .

Cách thực hiện :
- Tìm lấy con sông , hay hồ nào đó sâu sâu , vì nông thì khó mà chết được ... Tốt nhất là ngập đầu nguời cao 3m ... tránh sử dụng sông hồ gần nhà ... Không người quen đi ngang qua , nhìn thấy vớt lên lại khổ .
- Nhớ mặc thật nhiều quần áo và nhảy xuống , vì để cho nó nặng người dễ chìm , nhanh chết . Và để cho người ta khó cứu hơn , chứ trần truồng mà nhảy xuống , nhất là con gái thì Con trai nó máu nhảy xuống cứu lắm ... Không chết được đâu , vớt lên còn bị xoa bóp , hô hấp nhân tạo ... Khổ hơn chết . - Người nào mập thì không nói làm gì ... nhưng ai ốm , muốn chết nhanh thì buộc cổ vào hòn đá nào đó , quẳng xuống sông ... Có muốn trồi lên cũng chẳng được . Thế là chết rồi đấy , sướng nhé.

Lưu ý : Cách này không được ưa chuộng lắm , vì sau khi vớt xác trông rất xấu xí và hãi hùng , người trương nước như con hà mã , mắt lồi ra ngoài , những ai muốn xác của mình xinh xẻo đẹp đẽ để cho vào quan tài cho nó đẹp thì không nên dùng.

CÁCH 3 : TREO CỔ TỰ TỬ :

Đặc điểm : Đây cũng là 1 cách chết vì nghẹt thở , nhưng nghẹt thở vì dụng cụ và vì tác động . là 1 trong những cách tự tử được UNESCO bầu chọn là dễ nhát ma và doạ nạt thiên hạ nhất . CÒn gì sợ hơn là thấy 1 cái xác treo lủng lẳng trên trần nhà . Cách tự tử này cũng không làm hại đến thân thể nhiều lắm , chỉ có 1 vết hằn sâu nơi cổ ... và làm bộ mặt tím ngắt như cà pháo . Tránh trường hợp treo cổ đứt đầu như bên Irắc .

Cách thực hiện :
- Địa điểm không bó hẹp như uống thuốc ngủ và nhảy sông ... Chỉ cần tìm 1 nơi vắng vẻ bất kì , không người qua lại ... Và tất nhiên phải có 1 vật chắc cách mặt đất ...để còn ném dây lên .
- Tìm được rồi , thì ném dây lên vật chắc đó , có thể là 1 cành cây , xà ngang cột gôn bóng đá , hay quạt trần ... Nhớ là phải thật chắc ... Không rơi xuống đất thì lại là chết kiểu khác chứ không fải treo cổ nữa đâu . - Dây dùng để treo cũng phải thật chắc , Dùng đồ quen thuộc để chết cho ngọt ... ! Có thể là thắt lưng da , khăn quàng đỏ , dây thừng buộc lợn ... cấm dùng chỉ . Để cho thêm phần ghê rợn thì trước lúc tắt thở cố thè cái lưỡi ra và trợn mắt lên ... cho nó kinh .
- Thắt nút đúng vào ... không biết thắt nút thì nhờ ai thắt hộ cho ... rồi đem và mà treo cổ .

Cách 4 : CHẾT VÌ TAI NẠN GIAO THÔNG :

Đặc điểm :
- Đương nhiên đây không phải là chết 1 cách may mắn và vô tình ...Mà là tai nạn có chủ định ... nên cũng quy vào là Tự tử.
- Đây là cách chết có phần hơi rồ dại, nhưng ai mà phẫn uất quá không tự kiềm chế được bản thân thì hay dùng cách này ... Được cái nó chết cũng nhanh .
- Lưu ý nhỏ : Nếu chẳng may không chết ngay được thì sẽ quả là 1 đại hoạ cho thân chủ ... ! Gãy chân gãy tay gẫy cổ ... nhưng không chết ... Tiếp tục sống thì không còn gì đau khổ bằng ... nhất là sống thực vật . May mắn cho những ai chết ngay trên đường đưa đi cấp cứu .
- Cách này được tạp chí Time đưa lên bìa báo trong tuần lễ hưởng ứng tự tử man rợ . Vì rất rùng rợn ... ai nhìn thấy là hết muốn xơi cơm ...! Bạn sẽ có thể nát bấy như cục thịt băm ... hoặc có thể thiếu cái đầu hoặc ... bị người khác tới hốt óc cho heo ăn .

Cách thực hiện :
- Cần phải tỉnh táo minh mẫn khi thực hiện ... Vì vậy , Hãy đợi đến lúc thật bình tĩnh rồi hãy làm, làm cốc cà phê , hoặc làm bát phở 24. Ăn vừa đủ , chớ ăn nhiều vì không khéo lúc chết phòi ruột ra thì xấu hổ lắm .
- Ăn xong chưa ? Ra đường cái , hoặc quốc lộ ... tìm lấy 1 cái xe to nhất và đang phóng nhanh nhất . Định hướng thật rõ lối đi và cách thức .
- Tiếp theo là chỉ việc phi cái đầu vào giữa ô tô , phải làm nhanh gọn , không tài xế nó giật mình , làm hỏng kế hoạch . - Nếu thực hiện tốt thì sẽ không có cảm giác đau , chỉ đánh : Bép hoặc Nhoét 1 phát là hồn lìa khỏi xác ... dân tình xúm xít ...kế hoạch hoàn thành ...
- Có thể lăn xuống dưới bánh xe ô tô nếu như người không quá béo ... béo quá sợ lật ô tô mà vẫn không chết .

Lưu ý : Cách này nếu ai còn nghĩ cho gia đình thì cũng nên làm , thân thể không toàn vẹn có khi sẽ được trả giá bằng khoản tiền thằng tài xế phải chi . Tất nhiên lúc đó phải làm như vô tình lao đầu vào ô tô ... chẳng may . Và người nhà sẽ ung dung nhận tiền đền bù thiệt mạng . Cách này cũng rất nổi tiếng , được đồn thổi , mọi người chỉ trỏ ... lên báo ... thậm chí còn được chúng nó lấy năm sinh mà oánh đề. CÁCH

5 : CHẾT VÌ ĐIỆN :

Đặc điểm :
- Đây có lẽ là cách gian nan , trí óc và khó khăn nhất . Rất ít người sử dụng , và nếu có thì toàn người có học ... hoặc muốn chết 1 cách lạ lẫm ... !
- Cách này với cả bị sét đánh cũng gần giống nhau , đều liên quan đến nguồn điện ... Nhưng tự tử bằng sét thì cực hiếm ...
- Cách này cũng ảnh hưởng nhiều đến xác ... Vì thường thì tóc sẽ cháy trụi , người sẽ đen thui ... và bốc mùi khét khét giống thịt chó thui . Xấu xí vô biên cương , thậm chí răng cũng đen luôn .
 - Chết kiểu này là nhanh nổi tiếng nhất

Cách thực hiện : Khá phức tạp ... vì cũng không rõ và nắm chắc được là có chết hay không . Tuỳ thuộc vào nguồn điện dùng để tự tử .
- Nếu dí tay vào ổ điện chắc chắn không chết... tiền mất tật còn mang . - Nên tìm lấy các ổ cao thế trên cột điện , có hình đầu lâu xương chéo ... Trèo lên đó ... Tìm mọi cách để dí tay vào nguồn điện ... bạn sẽ được toại nguyện , Yêu cầu là phải có học thì mới biết chỗ nào giật chỗ nào không giật ... !
- Lúc giật , chớ có rút tay ra ngoài ... Có chạm vào điện cho đến khi không biết gì nữa , Nếu rơi xuống đất , có thằng nào nó đến cứu thì chửi và đuổi nó đi ,đừng để nó lại gần , sờ tay vào người lại giật đùng đùng ... mắc công thêm tội giết người .
- Có thể công phu hơn bằng cách chết do sét đánh ... Khi nào trời mưa , trèo lên nóc nhà cao nhất của thành phố ... cầm thêm cái cột thu lôi , và giơ cao lên đầu ... Và chờ sét ... !!! Đó là cách hữu hiệu nhất . Chứ trời mưa mà đứng cây cổ thụ thì tết Mông Cổ chẳng so sét ... lúc có thì chắc bạn cũng chẳng kiên nhẫn mà đứng ở đó nữa The end!!!

Nếu anh chết đi, em có tha thứ cho anh không ?

Đi về thôi, em làm cái gì ở chốn đông người này hả – Người đàn ông đi cùng cô kéo mạnh tay người phụ nữ đi thẳng, vẫn còn vọng lại lời của bà ta "đồ gái rẻ tiền ". Lời xì xào của mọi người hình như không làm cho cô khó chịu.
Vẫn gương mặt không cảm xúc, cô lấy tay quệt những giọt nước đang lăn trên má, hướng về phía cuối căn phòng, 1 người con trai đang nhìn cô với ánh mắt lạ, cô khẽ nhếch môi, vuốt lại mái tóc của mình rồi đi thẳng ra trước ánh nhìn của mấy ánh mắt tò mò.

- Anh chuẩn bị nước rồi, em vào tắm đi – Chàng trai nhẹ nhàng dìu cô gái đang lảo đảo bước vào nhà, hơi men choáng ngợp người anh. Cô từ từ ngước lên nhìn vào ánh mắt đó. đôi mắt có sức thôi miên đáng sợ.
- Tránh ra – Cô hất tay anh ra nhưng vì quá mệt cô ngã nhào vào người anh, hơi ấm nằm trong hơi ấm, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, giọt nước mắt chảy ngược, cô cố nén nỗi đau vào trong, đau nhói.
- Anh nhẹ hôn vào tai cô, đôi môi anh di chuyển từ cổ rồi lần xuống, cô đẩy anh ra, đam mê cô hôn chặt vào đôi môi ấy, những cảm giác chạy khắp cơ thể của cả hai. Cô nghe tiếng anh gọi khẽ "Em ơi".
Như có lực đẩy, cô xô người anh ra, chạy nhanh vào phòng tắm, cô mở nước xối xả vào người, cô ngồi thụp xuống. Bên ngoài anh đập mạnh đầu vào tường, đau buốt.

Trời hôm nay lạnh quá, từng cơn gió cứ vội đến, vội đi, lá cây xào xạc, đường vắng bóng người. Ở đây, anh đang đứng trước cửa nhà đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn vào đồng hồ, gương mặt mang vẻ lo lắng khó tả. Anh đang chờ ai.
Chiếc xe hơi đỗ phịch trước 1 căn biết thự sang trọng, 1 thân hình liêu xiêu trên đôi giầy cao gót, làn da trắng phản chiếu với màn đêm tĩnh mịch.
- Bye cưng, ngủ ngon nhé, ngày mai anh tới đón em – giọng ồm ồm của 1 người đàn ông
- Em biết rồi, bye honey nhé – Cô vừa nói xong thì 1 nụ hôn của gã đàn ông đó đặt lên má cô, ông ta nhếch mép nhìn người con trai đang dựa vào cửa của cánh cổng, ông ta tặng nụ hôn gió cho cô gái rồi lên xe đi thẳng.
- Em đói bụng rồi phải không, anh dọn cơm cho em nha – Chàng trai nói với giọng nhẹ nhàng.
- Anh tính làm cái trò gì vậy hả? Đã nói đừng chạm vào cuộc sống của nhau nữa, nghe không ? – Cô gắt lên đồng thời vơ đống sách trên bàn xuống nền nhà.
- Em ăn đi rồi ngủ, khuya lắm rồi – Anh vẫn nhẹ nhàng cúi xuống nhặt những quyển sách đang vương vãi.
Nước mắt trào ra trên khuôn mặt đầy son phấn, cô gỡ chiếc cài tóc ném mạnh vào tường, mái tóc dài buông xõa xuống, cô lấy tay hất chúng lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn vào khoảng không nào đó, từng tiếng nấc cứ vang lên giữa trời khuya làm nát 2 trái tim trong căn nhà thênh thang rộng lớn này. 1 Thân hình lảo đảo bước vào phòng, 1 thân hình ngồi phịch xuống tựa vào chiếc bàn, nỗi ngột ngạt xâm chiếm tâm hồn của cả hai.
Cô nằm bệt xuống chiếc giường màu hồng êm ái, với lấy cái gối cô úp mặt vào khóc không thành tiếng, lồng ngực đau nhói cô bóp chặt vào như cố nén những cơn đau. Cô đã quá đau đớn với những điều mà cái gọi là tình yêu mang lại.
Tối nay là lần thứ 64 anh thấy cô đi cùng người đàn ông khác, và hôm đó là lần thứ 22 anh chứng khiến cô bị người phụ nữ khác nhục mạ. Lần nào cũng chỉ là ánh mắt buồn sâu thẳm nhìn cô, không nói, không làm gì cả. Tại vì sao mọi thứ lại trở nên như vậy cơ chứ. Anh cũng đang đấm tay vào trán trong sự bất lực. Ký ức trở về trong tiềm thức của cả hai.
***
Cô – Sinh viên vừa ra trường, cô thông minh, xinh đẹp, cô sở hữu 1 nụ cười tỏa nắng mà bao chàng trai phải say mê thèm khát. Đôi môi mỏng đó có biết bao người muốn đặt vào đó 1 nụ hôn mà chỉ là mơ tưởng. Cô thanh khiết như hạt sương mai vào buổi sớm long lanh, lấp lánh, trong veo. Mọi người dành tặng cho cô bằng cái tên " Sương sớm ".
Cô mãi vẫn sẽ cứ vô tư như vậy nếu như định mệnh không mang anh đến trong cuộc đời cô, 1 chàng trai hoàn hảo.
Tốt nghiệp ra trường, cô xin vào làm 1 công ty thiết kế thời trang mà ở đó anh là giám đốc.
Anh mang 1 vẻ đẹp lạnh lùng, băng giá, sự nghiêm nghị trên gương mặt đàn ông của anh khiến mọi người thấy sợ, nhưng không vì thế mà ngăn cản bước chân của các cô gái đến với anh. Anh có 1 ánh mắt đa tình nhưng không phong lưu. Anh không dễ dàng yêu như những người con trai khác, chính vì thế ,cô thầm " say " anh.
Lần đầu biết yêu bao nhiêu cảm xúc bỡ ngỡ, tim cô đập mạnh khi mỗi lần bắt gặp ánh mắt của anh , tay cô vụng về đánh rơi mọi thứ khi nghe giọng trầm ấm từ phía sau, khuôn mặt ửng hồng khi vô tình tay anh chạm vào người cô. Và...tim cô thắt lại khi nhìn thấy anh ngọt ngào cùng cô gái khác.
Cô thẫn thờ như người chỉ có xác không hồn, không ăn uống gì đến bệnh khi cô biết được anh đang yêu người con gái khác. Mọi thứ như đảo lộn xung quanh, cô cảm thấy toàn thân tê liệt, đôi chân không còn sức lực nào đứng vững. Đến công ty mọi người kinh ngạc nhìn cô, 1 gương mặt xanh xao, thân thể mềm yếu, ánh mắt trũng sâu với viền thâm mà cô cũng chẳng cần đánh phấn để che đi khuyết điểm. Bao lời hỏi thăm thắc mắc, tò mò, quan tâm không làm cho cô hé miệng. Cô đưa mọi người vào trong vòng xoáy nghi ngờ.
Vẫn như thói quen mỗi ngày, 1 tách cà phê sáng trên bàn làm việc, nhưng hôm nay anh không thấy nụ cười nở trên môi cô nữa, không nghe thấy tiếng nói dịu dàng, hỏi thăm anh đã ăn sáng chưa ? Trưa nay em làm cơm anh nhé. Cô chỉ cặm cụi công việc mọi khi mà người ta cho là cô làm thêm mà không tính phí, đó là dọn dẹp phòng anh ngăn nắp.
Anh nhẹ nhàng hỏi cô có phải bệnh hay sao, có gì mà trông cô tiều tụy như vậy mà đâu biết nguyên nhân là từ anh. Anh dặn cô nhớ nghỉ ngơi mà khi bước chân ra khỏi phòng nước mắt cô tuôn rơi ướt đẫm.

Anh yêu cô gái kia sâu đậm, tình yêu của 1 giám đốc thời trang và tiểu thư danh giá của tập đoàn đá quý khiến ai cũng ngưỡng mộ, trầm trồ.
Riêng cô chỉ là dõi theo, dõi theo trong trong những vết cứa nơi con tim non nớt. Làm sao anh biết được.
- Em không quên được anh ta ak, bây giờ em đã là bạn gái anh – Anh cáu gắt nắm chặt lấy tay của vị tiểu thư kia.
- Em biết, nhưng anh phải cho em thời gian, tình yêu của cả hai đã từng rất tốt, anh biết ma – Cô gái giải thích trong sự tức giận của anh.
- Anh không cho phép, anh không thể chịu đựng được khi em cứ tiếp tục qua lại với hắn ta – Anh gào lên gần như mất kiểm soát.
- Vậy thì ngưng ngay đi, chia tay, em cảm thấy mình không hợp nhau đâu – Cô ta bỏ đi trong sự thất vọng của anh, thân thể anh run rẩy, anh bước từng bước vô định trên con đường về khuya mà không biết có 1 dáng người nhỏ bé im lặng theo sau anh.
- Đừng uống nữa – Cô giành lấy ly rượu từ trên tay anh, ánh mắt bất chợt xoay qua nhìn thấy cộ.
- Sao em lại ở đây? – Anh cầm luôn chai rượu nốc vào người.
- Đừng uống nữa, anh say rồi – Cô ngăn cản từng dòng men ấy vào thân thể anh.
- Em tránh ra, về đi – Hôm nay tôi rất buồn, em biết không, người anh đổ ập xuống vai cô, lấy tay sờ nhẹ vào mái tóc mềm ấy, nước mắt cô rơi khẽ, cô xót xa khi thấy anh như thế này mà ai biết được cô cũng đang gánh chịu nỗi đau.
- Anh đừng buồn, dù thế giới này bỏ rơi anh, vẫn còn có có em bên cạnh mà.
- Em nói gì – Anh bất ngờ nhìn cô, cô ngại ngùng cúi xuống không nói lời nào. Khẽ nâng khuôn mặt cô lên anh vồ vập ngấu nghiến hôn lấy bờ môi " sương sớm " đó, bờ môi chưa 1 lần khai nhụy. Anh bị cơn men say phủ lấy, lý trí rối bời, anh ghì chặt hôn lấy cô trong sự sững sờ, sợ hãi khi tay anh lần mở những cúc áo. Đẩy anh ra cô ôm chặt lấy áo nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Đừng mà !
- Không phải em nói dù cả thế giới này vứt bỏ tôi, em vẫn bên tôi sao, em yêu tôi chứ?
- Em, em- Cô ấp úng
- Em chỉ cần trả lời là có yêu tôi hay là không?
- Có, em yêu anh mà
- Vậy thì được rồi – Anh ôm cô vào lòng hôn vào gáy, tay anh lần mò mở từng chiếc khuy áo, người cô run lẩy bẩy,cô cảm nhận được sự cuồng nhiệt của anh, anh cởi dần, cởi dần. Đêm đó, cô thuộc về anh.
***
Ánh nắng sớm xuyên qua khe cửa sổ, những bông hoa ngoài kia khẽ lay theo từng đợt gió, anh bóp trán uể oải mở mắt, nhìn sang bên anh giật mình, cô đang cuộn tròn trong chăn say ngủ, nhưng hình như mắt vẫn còn hoen ướt mi, anh ôm đầu nhớ lại mọi chuyện ' Có, em yêu anh ma ".
Tiếng chuông điện thoại đánh thức luôn cô dậy, ánh mắt ngượng nghịu quay đi nơi khác khi thấy anh nhìn cô chăm chú.
- Anh có điện thoại kìa – Cô lí nhí đánh lảng sang chuyện khác.
- Chuyện gì – Anh gắt gỏng trong máy.
- Chia tay rồi, không phải em nói sao, cứ quay về với người tình mà em muốn – Anh nói trong tức giận nhưng sao cô vẫn cảm thấy được có gì đó vui ở anh.
- Sao? Em đang đứng trước cửa nhà à.
Anh xoay nhanh qua cô, cô ngỡ ngàng nhìn anh, vội vàng mặc áo vào người, anh hốt hoảng nói với cô "Bạn gái tôi đang ở đây". Cô buồn bã mặc đồ vào người, nhìn anh mà cô thấy đau vô hạn.
- Bây giờ phải làm sao ? – Anh xoa 2 tay lại với nhau.
- Anh đừng lo, em sẽ trèo qua cửa sổ
- Nguy hiểm lắm
- Không sao đâu, em làm được mà – Nói rồi cô lấy túi sách ném ra ngoài nhảy qua cửa sổ khá cao.
- Á – Chân cô cô bị trặc đau quá, nhưng có thấm gì so với nỗi đau bên trong, cô làm sao thế này.
Xếp lại tấm ra giường, anh bỗng lùi mình vào chân tường, "Cái gì đây chứ". Vết máu loang lổ trên giường. Anh đã lấy mất "Sương sớm" của cô.

***
Và rồi mọi chuyện sau đó chính anh và cô cũng không nghĩ tới. Chuyện tình của anh vẫn được mọi người thán phục, và cô vẫn vậy, vẫn yêu anh trong từng nỗi đau.
- Anh xin lỗi, anh vẫn không thể hết yêu cô ấy – Anh xoa nhẹ bờ vai trần cô nói khẽ.
- Không sao đâu – Cô trả lời bằng ánh mắt đượm buồn, cô yêu anh quá, vậy đó, cô vẫn chỉ là cái bóng của ai kia, vẫn chỉ là người thay thế mỗi khi anh và cô ta xảy ra chuyện. Với anh, anh không biết tình cảm với cô là gì, chỉ là khi mệt mỏi, tuyệt vọng được ở bên cô, ôm cô vào lòng là điều hạnh phúc, trái tim anh nhẹ hẳn. Cô mãi ở bên anh, xua tan đi tất cả nỗi buồn, chỉ cần trông thấy anh cười, anh hạnh phúc, cô nguyện đánh đổi tất cả.
Nhưng rồi mọi chuyện xảy đến không ai có thể ngờ được, mọi người trong công ty hết sức ngạc nhiên, bao nhiêu tiếng xì xào bàn tán, lời ra vào trong công ty không ngớt trước tấm thiệp mời mà trong đó tên cô dâu không phải ai xa lạ, chính là cô.
***
Cô trở thành vợ của anh như 1 điều ngẫu nhiên có thể. Cứ như anh quay 1 trò chơi mà đích dừng đúng ở tên cô vậy.
Cô gật đầu trước lời cầu hôn trong cơn say của anh mà trước đó anh đã phát hiện ra 1 sự thật đau đớn, phũ phàng, người con gái anh luôn yêu thương đã có thai với người con trai khác. Anh đau đớn, vật vã trước sự thật đó, và như là 1 cách trả thù, anh cưới cô.
Còn cô, hạnh phúc khi được chính thức trở thành vợ anh, bây giờ cô có thể danh chính ngôn thuận nấu cho anh những bữa ăn ngon, ủi cho anh những chiếc áo đi làm, cùng anh đi dạo vào mỗi bưởi tối êm ả, ngắm trăng, ngắm sao, tận hưởng những giây phút êm đềm.
Nhưng... đó chỉ là ước mơ mà thôi, từ sau khi rời khỏi thánh đường, cô vẫn chỉ là 1 người vợ hờ, mãi như vậy.
Anh chìm đắm trong những cơn say trụy lạc, ở nhà chỉ là điều hiếm hoi, sau giờ làm việc anh vùi mình trong những sàn nhảy, vũ trường, chỉ biết đến ngôi nhà có cô sau những cơn say. Lúc đó, cô chăm cho anh như 1 đứa trẻ. Nhưng có lẽ, đó là những giây phút hạnh phúc trong cuộc sống của cô.
Bây giờ đây, anh thờ ơ với cô hơn bao giờ hết, chí ít ngày xưa còn những lời nói ngọt ngào, quan tâm nhưng giờ đây thì điều đó đã không còn tồn tại, anh đi đi về về mà cứ ngỡ cô như người vô hình. Có lẽ giờ đây anh hận tất cả phụ nữ trên cuộc đời này.
Nhưng chỉ có 1 chuyện anh mãi không thay đổi mỗi khi say, đó chính là công việc " trên giường " với cô. Điều đó làm tim cô tan nát.
***
Sáng hôm định mệnh đó, cái ngày thay đổi cuộc sống của anh và cô, mãi mãi chẳng thể quên được.
Cô hạnh phúc ngập tràn, ánh sáng mỗi lúc mỗi rõ như dẫn lối cho cô đến một chân trời mới. Nụ cười từ lâu tắt ngấm nay trở về trên gương mặt nhợt nhạt của cô. Cô khẽ vươn mình lên hít lấy bầu không khí trong lành nhất từ xưa tới giờ đối với cô. Cô vừa rời khỏi phòng khám.
Cô ngã quỵ xuống khi cánh cửa vừa hé mở, ôm bụng la trong đau đớn, tay cô nắm chặt vào cánh cửa. Ở trên giường kia, 2 thân thể đang quyện lấy nhau, không 1 mảnh vải, chiếc ra giường nhăn nhúm. Đó là chồng cô và người tình cũ.
Anh hốt hoảng khi thấy cô đau, mặc vội đồ vào anh lao nhanh đến bên cạnh cô đỡ cô dậy, 1 dòng máu chảy xuống chân cô. anh thảng thốt, bế cô chạy thẳng ra ngoài, miệng không ngừng lắp bắp " Anh xin lỗi, em ơi, anh xin lỗi ".
Chiếc đèn trước phòng bệnh cứ như thôi miên lấy anh mà anh dán chặt vào nó, 1 tiếng trôi qua không thấy động tĩnh gì, tim anh như ngừng đập, anh thấy lo lắng quá, người con gái yêu anh đang nằm trong kia có sao không, anh thấy mình khốn nạn quá.
Cửa phòng mở ra, anh chạy đến bên vị bác sĩ, nắm chặt lấy tay anh hỏi trong gấp gáp " Vợ tôi sao rồi, cô ấy sao rồi?". Gỡ nhẹ bàn tay anh ra " Vợ anh không sao, nhưng xin lỗi, chúng tôi không giữ được đứa bé ".
- Đứa bé – Anh chợt lùi người lại, cái gì đây, anh vừa nghe điều gì, đứa bé, là con của anh và cô, cô đã có thai, là con anh.
- Trời ơi ! – Anh gào lên trong niềm đau khó tả, anh ôm mặt khóc nấc, anh đã làm gì với vợ và con anh, anh đã vừa giết đứa con chưa chào đời của mình. Nước mắt muộn màng rơi xuống. Anh la lên trong nỗi đau của sự phản bội.
Bước vào phòng, anh lặng lẽ nhìn cô, cô không còn khóc nữa, cô nằm im, tay giữ chặt lấy gối, bờ môi khô khốc, mặt cô tái đi, cô thẩn thờ vô hạn.
- Em – Anh gọi khẽ cúi xuống nắm lấy tay cô, nhưng bất ngờ cô rụt nhanh lại nhìn qua anh bằng 1 ánh mắt đáng sợ, ánh mắt mà từ trước tới giờ anh chưa từng thấy và không nghĩ là sẽ thấy., ánh mắt của sự hận thù. Cô nói từng tiếng một trong nỗi đau tận cùng của 1 người con gái.
- Tôi sẽ hận anh, mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh.
***
Vậy đó, vậy là cô đã thay đổi từ ngày đó, cô không còn là " Sương sớm " của ngày nào, cô trở nên " Băng tuyết " giá lạnh, cô trả thù anh bằng cách anh đã từng làm, và còn hơn thế nữa. Cô vẫn là vợ anh trên danh nghĩa, vẫn ở trong ngôi nhà đó nhưng không chỉ còn là người con gái của riêng anh, cô trở thành người tình của nhiều người.
Cô chìm trong hơi men, trong những cuộc chơi không lối thoát. Nhưng những mối tình của cô, cô muốn anh phải biết, phải thấy, cô muốn anh phải chứng kiến cảnh cô trong vòng tay người khác, đó là cách trả thù của cô. Và cô đã thành công.Anh đau đớn khi thấy cô như vậy, anh xót xa cho người mà anh đã yêu, anh yêu cô mất rồi, yêu từ lâu mà cho đến khi mất đi anh mới nhận ra được.
Anh đã từng van xin cô tha thứ, xin cô cho anh 1 cơ hội sửa sai nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ, vậy là anh buông xuôi sống trong đau khổ.
***
Những kí ức trở về lấy đi bao nhiêu nước mắt của cả hai, cô nằm trong phòng, anh ngồi ở ngoài nhưng phải chăng anh và cô đang cùng dần nhớ lại tất cả, chuyện tình 2 người chỉ thấy nước mắt, chẳng thấy nụ cười.
Anh bước nhẹ vào phòng, lần nào cũng vậy sau khi cô say và ngủ đi anh cũng sẽ lấy khăn lau khắp khuôn mặt cô và sờ lên đó, anh muốn tìm lại " Sương sớm" của ngày nào, anh mong nhìn thấy lại nụ cười 1 thuở. Nếu được quay lại anh sẽ yêu cô hơn những gì anh có, giờ đây đã muộn màng, anh có làm gì vẫn không thể mang cô trở lại.
***
- Ly dị đi
- Em nói gì, không phải em nói dù có thế nào em cũng sẽ không li dị với anh mà, đừng mà em, xin em, đừng rời xa anh.
- Đó là lúc trước, còn bây giờ thì đã khác, tôi đã có thai
Anh đánh rơi chiếc cốc trên tay xuống, anh ôm lấy vai cô, như muốn hỏi điều gì đó.
- Phải, tôi đã có thai, nhưng không phải với anh.
Tai anh như ù đi, anh thấy choáng váng, choáng vì anh sắp phải mất cô hay là vì cùng 1 nỗi đau mà anh phải chịu đến hai lần.
***
Gió cứ từng cơn, từng cơn đánh vào người anh, anh lang thang trên con đường của ký ức, là kỷ niệm hiếm hoi mà anh đã có với cô. Cô xa anh rồi, từ nay có lẽ anh sẽ không bị cô làm đau nữa, cô sẽ có cuộc sống mới, nước mắt chảy ngược, anh nhớ cô.
- Tao đang đứng trước nhà anh ấy, con nhỏ đó đi rồi, hờ, tao chưa từng thấy con nào yêu điên cuồng đến mê muội như nó, tao nói tao có thai với anh ấy, vậy là nó tin...
Bốp – Chiếc điện thoại bị ném mạnh vào tường, cô ta bụm miệng lại khi thấy khuôn mặt tức giận của anh.
- Cô nói đi, cô làm gì cô ấy, cô vừa nói gì, hả, trả lời mau – Anh lay mạnh vai cô ta làm cô ta sợ hãi.
- Em...em...không có...
- Nói nhanh, nhanh lên
- Anh làm cái gì vậy hả? Em tình cờ biết được cô ta vì sảy thai lần trước nên bây giờ không thể có thai được nữa, em chỉ giả vờ nói là có thai với anh, kêu cô ta trả anh lại cho em, vậy thôi, không phải anh rất yêu em sao?
Anh bàng hoàng trước những lời nói đó, anh ngã xuống như người vô hồn.
***
Bãi biển về đêm không còn bóng người nào cả, từng cơn sóng đánh vào bờ, cô đưa tay khua nhẹ làn nước, lạnh, lạnh như lòng cô lúc này, bầu trời nhiều sao quá, nhiều như đêm mà cô chính thức trở thành vợ anh.
Trời êm ả, biển yên bình, nhưng lòng cô vội vã, rối bời. Mở điện thoại lên, những tin nhắn hiện lên trong mắt cô
"Em ak, đừng bỏ anh 1 mình mà, em về đi"
"Em ơi, ra sao cũng được, em muốn làm gì cũng được, miễn sao mỗi ngày anh được thấy em là được rồi, về đi em "
"Anh nhớ em quá, về nhà đi em "
Nước mắt cô rơi xuống, 1 tin nhắn nữa vừa đến
"Em ak, nếu anh chết, em có tha thứ cho anh không "?
Cô đánh rơi chiếc điện thoại xuống dòng nước trong suốt, sóng đánh vào mang nó đi xa dần, xa dần ra lòng biển.
Cô lao như điên vào phòng, cô khựng lại, căn phòng vẫn như ngày nào ngập tràn hình anh và cô, tấm ảnh cưới treo trên tường, khuôn mặt mỉm cười của cô và lạnh lùng của anh. Cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, anh như đang ngủ, sờ nhẹ vào mặt anh, lạnh rồi, không còn ấm như mỗi lúc anh ôm cô nữa, tấm ảnh "Sương sớm" của cô anh giữ chặt trong lòng, đằng sau đó là dòng chữ nghiêng nghiêng "Anh chết rồi, tha thứ cho anh được không?"

Cô cười nhẹ, ngã đầu vào ngực anh, đặt tay vào trái tim đã không còn nhịp đập "Không bao giờ, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu, anh đừng tưởng là có thể trốn được em, em từng nói sẽ không bao giờ để anh một mình mà"
Cô thì thầm trong giọng nói yếu ớt, mắt cô từ từ nhắm lại, nửa chai thuốc còn lại trên bàn giờ đây chỉ còn vỏ không nằm lông lốc trên sàn.
Đêm tĩnh mịch, căn phòng lặng im, cô dựa vào ngực anh như đã từng như thế, gió đêm đã ngưng, hơi thở đã dừng, trả lại cho màn đêm sự tĩnh lặng vốn có.
Tấm ảnh từ tay cô rớt xuống...

Truyện ngắn: Mẹ Điên - Vương Hằng Tích

Mẹ Điên
Mẹ Điên
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...". Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng.

Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được..." Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...". Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được. Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. "Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"
nệm giá rẻ|nệm bông ép|bọc răng sứ|tri nam sau sinh|truyện voz|truyện ma|truyện người lớn,truyện sex|truyện sắc hiệp|truyen hentai 18+ | truyen cuoi vova