Tiết trời sang thu với gió heo may se lạnh là khoảng thời gian dành cho những đôi tình nhân sau bao nhiêu ngày yêu nhau, tìm hiểu có được một kết thúc đẹp với đám cưới hanh phúc.
Trên khắp mọi nẻo đường, đâu đâu ta cũng có thể bắt gặp những cặp đôi cô dâu - chú rể tạo dáng chụp ảnh cưới. Khi thì là triền đê với hương cỏ lau đồng nội, lúc thì là vườn hoa bách nhật khoe muôn ngàn hương sắc, có khi lại ở trong một quán cà phê hiện đại, hoặc đứng bên nhà thờ trang nghiêm, cổ kính. Vẻ mặt rạng rỡ của cô dâu khi sắp được làm vợ, làm mẹ, và vẻ ngạc nhiên xen lẫn hạnh phúc của chú rể khi thấy người vợ sắp cưới của mình tinh khôi trong tà áo trắng, lung linh, lộng lẫy.
Chiều nay, gió mùa đông bắc về. Tiết trời không quá lạnh nhưng cũng đủ để người cầm lái cảm thấy trống trải, cô đơn, lạnh lẽo khi không có người mình yêu bên cạnh. Lúc này, em lại thèm có được một cái ôm từ đằng sau thật chặt, thèm có được bàn tay ấm áp, mềm mại của anh.
Em đi ngang qua bao con phố cổ của Hà Nội, ngắm Hồ Gươm lung linh, xanh ngắt với những cặp đôi cô dâu - chú rể đang tươi cười, rạng rỡ trước ống kính của người thợ ảnh. Em thấy lòng mình ấm áp hơn như được truyền hơi ấm và cũng thấy lòng nhẹ nhõm, yêu đời hơn.
Em muốn mình là cô dâu đẹp nhất trong mắt anh (Ảnh minh họa)
Liệu có phải em đang khao khát mình có một đám cưới không anh nhỉ? Chú rể của em đang ở phương trời nào?
Em lại chìm đắm vào giấc mơ khi mình được thử chiếc váy cưới trắng tinh với những đồ trang sức lộng lẫy. Em không còn là em - cô gái giản dị của ngày thường. Em xinh đẹp, đáng yêu như một nàng công chúa khiến anh phải ngỡ ngàng. Em thích nhìn ánh mắt ngạc nhiên của anh, thích cái vẻ trầm trồ khi nhìn em thử chiếc váy cưới bởi lẽ em là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh.
Em bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và trở về với cuộc sống thực. Em vẫn là em như mọi ngày. Sáng thức dậy, vội vã lấy chiếc xe đi làm chẳng kịp ăn sáng, chiều về cà phê vỉa hè với đám bạn thân, tối đến lại chúi đầu vào trang facebook cập nhật thông tin bạn bè, "like" những bộ ảnh cưới của đám bạn rồi lại bình luận, ao ước: "Bao giờ mình mới được như thế nhỉ?"
"Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm!" - Bố mẹ vẫn thường hay lo lắng và dọa dẫm em như thế. Mặc kệ. Em vẫn là em - là đứa con gái vô âu vô lo thỏa sức bay bổng.
"Bao giờ cho tao ăn cỗ đấy mày?"
"Nhanh thôi! Cuối năm...nhưng chưa biết năm nào!". Thế là đám bạn lại phá lên cười trước câu trả lời của em.
Em vẫn tôn thờ một cuộc sống tự do, thoải mái, không phải giận hờn, không phải ràng buộc tình cảm nhưng em cũng là con gái. Và vì em là con gái nên mỗi mùa cưới về lại khiến em thấy vừa có chút giục giã trong lòng, vừa có những xao xuyến, rung động khiến em lại khao khát anh.
No comments:
Post a Comment